Chương 2-3: Cản Môn rượu ngon

Các cửa hàng ở hai bên được trang trí theo kiểu dân tộc, một số người trong số họ sử dụng loa để phát những bài tình ca cao vυ"t trong trẻo của Miêu gia. Cũng có bán đặc sản và một số đồ tiện ích, đương nhiên, được hoan nghênh nhất vẫn là cửa hàng chụp ảnh.

Trên đường có rất nhiều du khách, một số cô gái mặc Miêu phục đỏ hoặc lam đi ngang qua, mọi người trông thực vui vẻ.

Có lẽ nền văn hóa bí ẩn ở đây đã thu hút nhiêu người đến.

An Phổ cho biết: “Phần dưới là khu thương mại, các người có thể đi dạo thoải mái vào những ngày này. Càng lên cao, thương mại hóa càng ít, các người có thể cảm nhận phong cách Miêu tộc thực sự.

Tôi âm thầm nhớ kỹ những lời An Phổ nói, gõ gõ vào cái đầu hơi choáng váng của mình để duy trì sự tĩnh táo.

Thực mau, chúng tôi đã tới nhà trọ dành riêng. Bây giờ đang là mùa du lịch cao điểm, du khách đến Miêu thôn rất đông, nếu không đặt chỗ trước có lẽ phải ngủ ngoài đường.

Phí của chúng tôi đều là đạo sư Diệp Vấn Sanh nghiên cứu khoa học kinh phí, vì vậy chúng tôi đương nhiên phải tiết kiệm tiền, ban đầu chúng tôi dự định đặt hai phòng tiêu chuẩn —— tôi ở cùng Từ Tử Nhung, Khâu Lộc và Ôn Linh Ngọc ở cùng nhau.

Nhưng tại quầy lễ tân, Khâu Lộc tỏa ra ngại ngùng, liên tục chọc vào eo Từ Tử Nhung. Từ Tử Nhung né tránh, ngượng ngùng nói với tôi: “Ừm…… A Trạch, buổi tối tôi ngáy, sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi……”

Tôi sửng sốt, nhưng thực mau nhận ra.

Họ là một cặp vợ chồng trẻ, họ thật sự coi chuyến đi này là một chuyến đi chung, họ không muốn tách ra.

“Một mình tôi đặt thêm phòng, tự mình trả tiền, sẽ không lấy kinh phí của Diệp lão sư!” Từ Tử Nhung nói xong vội vàng lấy chứng minh ra làm thủ tục nhận phòng.

Tôi biết ý của cậu ta, đôi khi nói ra sẽ làm tăng thêm sự xấu hổ. Một người ở tôi còn cảm thấy mừng rỡ.

An Phổ đem chúng tôi tới đây, trước hết hoàn thành một phần nhiệm vụ, anh ấy nói: “Hôm nay các người ở trong trại chơi nghỉ ngơi, khi nào muốn tham quan điều tra thì gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn các người đi, bọn họ nhất định đều hoan nghênh các người!”

“Được rồi, cảm ơn anh An Phổ!” Khâu Lộc tiếng điềm mỹ nói.

An Phổ không lắm để ý xua xua tay, xoay người rời đi trước. Chúng tôi được bà chủ trọ dẫn lên phòng.

Nhà trọ này được chia làm ba tầng, tầng một là đại sảnh, đồng thời cung cấp dịch vụ ăn uống. Tầng thứ hai và thứ ba là phòng, hiện đã chật kín khách du lịch. Toàn bộ khu nhà sàn được làm bằng gỗ, tiếng bước chân “lạch cạch” vang trên đó cũng có chút phong tình.

Chúng tôi ba phòng ở sát bên nhau, Ôn Linh Ngọc ở giữa, quả nhiên Khâu Lộc cùng Từ Tử Nhung mang hành lý vào phòng ở cùng nhau.

Tôi cũng không quan tâm bọn họ sống như thế nào, miễn là không ảnh hưởng đến công việc.

Vừa bước vào phòng, mùi gỗ ẩm ướt ở trong không khí xộc vào mũi, không khó chịu, tôi chỉ coi đó là đặc trưng dân tộc. Giường đệm được xếp ngay ngắn, chăn ga rất khô ráo, có vẻ chủ trọ là người giỏi về kinh doanh, chăm chỉ quản lý tốt.

Căn phòng của tôi đối diện với vách đá, bị lộ ra mặt đất được đầu gỗ chống đỡ. Tuy nói vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy có một chút nguy hiểm tiềm tàng, nhưng đẩy cửa sổ ra liền có thể nhìn toàn bộ thung lũng cùng Miêu trại, tầm nhìn phạm vi thật tốt. Coi như rủi ro này có thể xem nhẹ một chút.

Tôi rất hài lòng với căn phòng của mình.

Mới vừa cất hành lý xong, có tiếng gõ cửa.

Tôi đẩy cửa ra, là sắc mặt đỏ bừng của Ôn Linh Ngọc. Cô ấy để mái thẳng, đôi mắt to rất sáng, khiến cô ấy trông rất thanh tú, giống như một con búp bê sứ. Có lẽ là bởi vì cô ấy không cao, chỉ vừa bằng cằm tôi, giống như một con thỏ vô tội đáng thương.

“Bọn họ nhờ tôi đến hỏi cậu, muốn cùng nhau ra ngoài đi dạo không. Đây là lần đầu tiên đến đây, trước nên làm quen một chút địa hình nơi này, coi như thư giãn tinh thần, còn có thể mang theo camera chụp vài tấm ảnh làm tài liệu sống.”

Tôi vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng tôi không nghĩ đó là vấn đề. Tôi không muốn ngủ vào ngày đầu tiên đến Miêu thôn, liền vui vẻ đồng ý đề nghị của bọn họ.

Bốn người chúng tôi chẳng mấy chốc gia nhập đại quân khách du lịch.