Chương 6-2: Thị Địch Sinh Miêu

Bỗng dưng một ý tưởng nảy lên trong đầu tôi.Tôi nhanh chóng mở điện thoại, bấm vào giao diện sau đó tìm kiếm “Thị Địch Sơn” mà họ vừa nhắc đến.

Mặc dù không chắc đó là những từ nào nhưng theo hướng dẫn có thể nhìn thấy vị trí và tôi từ từ tìm kiếm trên bản đồ, phải tìm cho được ngọn núi này.

Nhưng trăm triệu không ngờ tới tôi tìm suốt 1 tiếng đồng hồ, tìm khắp các ngọn đồi ở Đồng Giang Miêu Trại cũng không thấy được ngọn núi tên gọi Thị Địch Sơn.

Chẳng lẽ có điểm nào đó không có trên bản đồ vệ tinh?

Tôi đã nhấp vào một số hướng dẫn về Đồng Giang Miêu Trại trên trang mạng, nhưng không ai nhắc về ngọn núi này. Giống như từ trước giờ chỉ là ảo giác mà thôi.

Thái độ giữ kín như bưng của A Lê và An Phổ đối với “Thị Địch Sơn” tạo nên một lớp bí ẩn khác trong lòng tôi.

Hai người họ không thể nói cho tôi biết điều gì, vậy tôi đi hỏi những người khác, có thể sẽ không có câu trả lời nào cả.

Từ từ, những người khác!

Tôi đột nhiên ngước mắt lên, trong đầu nghĩ tới một người.

Quán trọ buổi chiều trở nên vắng vẻ nhưng ông chủ không hề nhàn rỗi, dù khách tập trung ở đại sảnh đã giải tán nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm.

Đầu tiên ông chủ dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, sau đó sửa sang mấy kệ sách mà khách nhân làm bừa bộn. Sau khi làm cho mình một ly Quân Sơn Ngân Châm, anh lại bắt đầu dọn dẹp hoa cỏ. Trừ sâu, tưới nước, bón phân…… Ông chủ tuy có vẻ ngoài thô lỗ nhưng lại rất giỏi trong việc này.

“Ông chủ, còn bận gì vậy?” Tôi xuống lầu, ông chủ đang chỉnh chậu hoa, cắt bỏ bớt lá cây khô héo.

Ông chủ nghe được giọng nói, ngẩng đầu đứng thẳng eo, cười nói: “Đúng vậy, hoa trong quán trọ rất mỏng manh quý giá, một hai ngày không chú ý sẽ để lại vài miếng lá khô!”

Tôi giúp ông chủ dọn dẹp, đồng thời cùng anh nói chuyện phiếm.

Ông chủ này dí dỏm thật sự, luôn thích ghẹo người khác nhưng không khiến người khác chán ghét.

Tôi thay nước trong chậu trầu bà, thuận miệng hỏi: “Ông chủ, anh đã đến nơi này cũng 5, 6 năm, hẳn đã nghe nói đến Thị Địch Sơn đi.”

Ông chủ ngừng tưới nước, kinh ngạc quay đầu: “Sao cậu biết nơi này?”

Tôi nói: “Hôm nay nghe hướng dẫn viên du lịch ngẫu nhiên nhắc tới, trong lòng có chút tò mò. Nếu nơi đó phong cảnh tốt như lời nói, chúng tôi cũng có thể đến đó chơi 2 ngày.”

Sắc mặt ông chủ trở nên kỳ quái, liên tục lắc đầu: “Anh khuyên cậu đừng có tâm tư này! Nơi đó rất nguy hiểm!”

“A? Rất nguy hiểm?!”

Ông chủ nhìn trong đại sảnh ngoại trừ hai chúng tôi thì không còn ai khác, lúc này anh mới thấp giọng nói: “Này anh em, tôi với cậu có chút duyên mới nói cho cậu. Nơi đó toàn tà âm! Không thích hợp đi chơi. Nghe nói năm ngoái có một nhóm người muốn đến đó chơi, không lâu sau tôi nhìn thấy đội cứu hộ chính phủ tới vào núi lục sót mấy ngày, sống không thấy người chết không thấy xác, aizzz!”

“Chẳng lẽ lạc đường rồi gặp dã thú trong núi?”

Ông chủ trừng mắt, ra dáng “Tôi vì tốt cho cậu”: “Kỳ thật những việc này do tôi đến đây đã nhiều năm và thông qua những cuộc đối thoại của Miêu tộc mà suy đoán ra. Nghe nói bên trong Thị Địch Sơn giống như còn có một Miêu trại, người bên trong đó không tiếp xúc với người bên ngoài! Ngôn ngữ không thông, thậm chí kết hôn với đối tượng tìm trong làng, không bao giờ kết hôn với người ngoài, dù sao truyền đến đây đã ảo diệu thật sự!”

Chẳng lẽ là Sinh Miêu?

Ông chủ miêu tả hoàn toàn phù hợp với nền văn hiến được miêu tả về Sinh Miêu.

Tôi đã nhồi nhét rất nhiều kiến thức trước khi đến đây chỉ để có thể hoàn thành tốt hơn trong cuộc phỏng vấn này. Khi rảnh rỗi tôi đã thấy mô tả về Sinh Miêu. Trong sách nói bọn họ khác với những người Miêu bên ngoài mà chúng ta có thể tiếp xúc.

Theo thời đại phát triển, ảnh hưởng giữa các dân tộc, giao lưu là chuyện bình thường cũng rất khó lẩn tránh. Vì vậy hàng loạt Miêu trại ở Đồng Giang Miêu Trại cũng được khai phá trở thành địa điểm du lịch, đã kéo địa phương phát triển kinh tế, cũng trợ giúp các dân tộc giao lưu dung hợp.

Nhưng Sinh Miêu thì khác, bọn họ hoàn toàn không tiếp thu sự ảnh hưởng của ngoại tộc, những người chưa bị ảnh hưởng từ bên ngoài vẫn giữ được những phong tục và lối sống được truyền lại từ Miêu tộc. Bọn họ nói bằng ngôn ngữ Miêu cổ, làm việc vào lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, không tiếp xúc, không thể giao lưu với thế giới bên ngoài.

Gần giống như nhân vật trong { Đào Hoa Nguyên Ký } của Đào Uyên Minh.

Nếu bọn họ thật sự tồn tại thì đương nhiên sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nghiên cứu. Suy cho cùng bảo tồn vẻ đẹp nguyên thủy càng có thể cho chúng ta hiểu biết Miêu tộc chân chính. Nhưng khi nhìn đến nền văn hiến liền nghĩ đến người như vậy vẫn thật sự tồn tại sao? Hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển, một đám người tụ cư ở bên nhau vì sao không bị phát hiện? Mà đến thời đại này, không có một chút tin tức gì về nó, sao lại không giao lưu với người ngoài?

Hình như nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, ông chủ nói: “Này anh em lớn, đều là bọn họ tương truyền bằng miệng, ai biết bên trong có Miêu trại không? Những em gái Miêu đó tự nhận có thể hạ cổ, cậu có nhìn thấy người nào hạ cổ chưa? Có lẽ chỉ là truyền thuyết thôi, cậu đừng để trong lòng. Nhưng Thị Địch Sơn rất nguy hiểm, dân bản xứ có đánh chết cũng không đi, vì vậy các em đừng mạo hiểm mạng sống của mình ở nơi này nha!”

Tôi “Ừm” một tiếng, trong lòng vô cùng cảm tạ lòng nhiệt tâm của ông chủ: “Cảm ơn ông chủ, yên tâm đi, chúng em đều là người trẻ tuổi rất quý trọng tính mạng!”

Đúng lúc này, quán trọ lại đến thêm vài vị khách nhân, ông chủ xua tay tỏ vẻ không nói chuyện nữa để cho tôi tùy ý rồi xoay người tiếp đón khách nhân.

Tôi nhanh chóng đặt sự việc này ra sau đầu, rốt cuộc thì nghe có vẻ như truyền thuyết xưa, những chuyện này không ảnh hưởng nếu quá mức rối rắm như thế này sẽ chỉ gây ra rắc rối mà thôi.