Chương 5-1: Kinh nghiệm phỏng vấn

Đêm đó Từ Tử Nhung cùng Khâu Lộc về không biết khi nào, tôi lật ảnh trong máy ảnh rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy. Nói thật, từ nhỏ tôi đã sống ở thành thị, tai tôi ngày nào cũng tràn ngập tiếng ồn của thành thị. Bị tiếng gà gáy đánh thức vẫn là một trải nghiệm xa lạ đối với tôi.

Tôi mặc quần áo rồi đứng dậy, mở cửa sổ nhỏ chạm khắc bằng gỗ để chào đón không khí ẩm ướt ôn nhuận.

Miêu thôn nằm ở trong núi, trong không khí có rất nhiều hơi nước còn có mùi đất tươi mát. Từng tòa nhà sàn màu xanh xám xếp chồng lên nhau, xa xa là những dãy núi trông như mực. Có ngọn núi bị mây mù che phủ, nửa ẩn nửa hiện cũng có ẩn ý khác.

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới câu kia “Tôi thấy Thanh Sơn quyến rũ biết bao, không ngờ Thanh Sơn nhìn thấy tôi lại quyến rũ như thế.”

Tôi hít một hơi thật sâu nhìn xuống dưới, chợt nhìn thấy một bông hoa trắng không rõ tên nằm trên lưới cửa sổ bụi bặm!

Đóa hoa sạch, nhuỵ hoa vàng nhạt, có một ít sương trên cánh hoa. Dưới bông hoa có một cành nhỏ bị cắt ngang, chắc chắn không phải do vô tình mà rơi xuống bậu cửa sổ của tôi.

Chẳng lẽ là đưa sai rồi?

Thực đáng tiếc khi một bông hoa đẹp như vậy lại được tặng nhằm cho một người đàn ông trưởng thành như tôi.

Tôi nhặt bông hoa lên, nghĩ có lẽ có thể là tình cảm tâm ý của người nọ nên tôi dùng giấy bao bọc cẩn thận.

Sau đó ném vào thùng rác.

Khi tôi xuống đại sảnh nhà trọ, một số người đã ngồi ở đó. Quán trọ này kinh doanh khá tốt, buổi sáng ông chủ cung cấp bữa ăn miễn phí, đại sảnh rất náo nhiệt. Phải nói ông chủ này khá giỏi kinh doanh.

“Người anh em, mau tới! Cháo vẫn còn nóng!” Ông chủ vừa thấy tôi, nhiệt tình chào đón.

Tôi gật đầu cười rồi ngồi xuống.

9 giờ là thời gian An Phổ thỏa thuận ra ngoài điều tra, một lúc sau Ôn Linh Ngọc từ tầng hai đi xuống, theo sát là Khâu Lộc cùng Từ Tử Nhung.

Họ dường như có tinh thần rất tốt, khâu Lộc vừa đi vừa duỗi người, trên mặt cười khanh khách.

“Lý Ngộ Trạch, cậu ăn cơm rồi!” Khâu Lộc nói, không khách khí ngồi xuống bên cạnh tôi, còn Từ Tử Nhung thì đi lấy cháo và dưa chua cho cô mà không phàn nàn.

Ôn Linh Ngọc nói: “Tối hôm qua chơi thế nào?”

Khâu Lộc đôi tay chống cằm, vui sướиɠ mà nói: “Thật đáng tiếc, hôm qua các người về sớm! Hôm qua chúng ta đã nhảy múa ca hát vây quanh lửa trại, chơi rất vui!”

“Các cậu cũng có thể hát cho nhau nghe à?” Tôi tò mò mở to mắt.

“Đương nhiên!” Khâu Lộc đắc ý mà dương đầu.

Từ Tử Nhung đặt chén cháo xuống rồi ngồi, lại rất không ăn ý mà nói: “Chỉ là đùa mà thôi! Trong bụng tôi có bao nhiêu mực các người cũng không biết.”

“Từ, Tử, Nhung!” Khâu Lộc bởi vì heo đồng đội phá đám thẹn quá hóa giận, “Cậu nói như vậy bọn họ khẳng định sẽ không có hứng thú, về sau cũng không tham gia!”

Lòng tôi cười thầm.

Khâu Lộc còn muốn nói thêm, bỗng nhiên ánh mắt của chúng tôi tối sầm lại, một bóng người không khách khí ngồi xuống.

“Nói về cái gì vậy, thật náo nhiệt!”

Nghe tiếng phổ thông đứt quãng này, tôi không cần nhìn cũng biết đó là ai.

An Phổ cười ngâm ngâm chỉ vào đĩa dưa muối nói: “Món dưa chua của Miêu gia độc nhất vô nhị, ăn rất ngon! Xào ớt xanh cũng thơm!” Anh ra ngón tay cái ra ký hiệu.

Tôi đã từng ăn qua, xác thật hương vị không tồi, mằn mặn.

An Phổ dừng một chút, lại nói: “Ăn nhanh đi! Tôi đã liên lạc với mấy nhà Miêu cũ, hôm nay đảm bảo các người thắng lợi trở về!”

Chúng tôi vừa nghe, lòng đều tràn đầy chờ mong, Từ Tử Nhung ăn cháo cơm nhanh hơn một chút.

Đồng Giang Miêu Thôn có khoảng một nghìn hộ gia đình, khu buôn bán tập trung ở phía dưới, càng lên cao càng trở nên đơn giản và thô sơ. Chúng tôi đi theo An Phổ, dọc theo con đường đá xanh hướng về phía trước đi.