Chương 4-2: Ngẫu nhiên chụp hình

Tôi kéo khóe miệng mỉm cười.

“Để tôi giúp cậu xóa nhé, bức ảnh này chắc vô dụng lắm phải không?”

Khi nói cô ấy ngước mắt lên xin phép tôi.

Tôi không thể đưa ra lý do từ chối. Suy cho cùng, mục đích chuyến đi của chúng tôi là tìm hiểu phong tục dân tộc, mà bức ảnh này rõ ràng là lạc đề.

Tôi ra vẻ vô tình gật đầu: “Được.”

Ôn Linh Ngọc dùng ngón tay chạm vào màn hình.

Xóa bỏ, xác nhận xóa bỏ, đã xóa bỏ.

Bức ảnh quỷ dị mà tôi không xóa lại bị cô ấy dễ dàng xóa bỏ.

Thật sự trong lòng tôi có chút mất mát.

Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

Ôn Linh Ngọc nhanh chóng xem xong ảnh, đưa máy ảnh cho tôi, đột nhiên nheo mắt lại nhìn thẳng vào chân tôi.

Tôi bối rối nên cầm máy ảnh lên rồi nhìn theo hướng nhìn của cô ấy ——

Tôi thấy một nửa dấu giày cực kỳ rõ ràng được in trên đôi giày thể thao màu trắng ở chân phải của tôi!

Họa tiết in trên giày không phải đặc trưng của đế được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp tại nhà máy. Đó là một con bướm rất đẹp đang xoè cánh chuẩn bị bay, bên cạnh hình như có hoa nhưng lại chưa in hết.

Trong lòng tôi run động.

Nó được dẫm lên khi nào? Tôi thế nhưng không nhận ra. Vừa rồi ở quản trường quá hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người đi ngang qua tôi, có du khách cũng có người Miêu.

Có lẽ ai đó không cẩn thận dẫm nhẹ lên chân tôi.

Tôi cũng không để ở trong lòng.

“Không biết là cô gái nào trộm thích cậu, để lại tín hiệu cho cậu.” Ôn Linh Ngọc mím môi, cười nói: “Xem ra cậu rất được hoan nghênh, buổi sáng kia A Lê chặn cửa hình như cũng thích cậu. A! Cô ấy đang ở dưới nhìn cậu!”

Tôi vô thức nhìn quanh, quả nhiên ánh mặt tôi chạm phải cô gái Miêu xinh đẹp. Cô ấy không hề xấu hổ khi bị tôi phát hiện ra, ngược lại còn nhiệt tình hào phóng chớp chớp mắt.

Tôi nói: “Chúng ta đến đây không phải để du lịch hay yêu đương. Nếu giúp Diệp lão sư hoàn thành việc sưu tập và phân loại sớm hơn thì chúng ta có thể quay lại trường học sớm hơn.”

Ôn Linh Ngọc nghe vậy, che miệng cười rộ.

Tôi không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Ôn Linh Ngọc nhỏ giọng nói: “Khó trách bọn họ nói cậu là thẳng nam sắt thép khó đối phó nhất, cậu không có chút tế bào tình yêu nào sao?”

“Bọn họ là ai?”

“Mọi người.” Ôn Linh Ngọc nhẹ giọng nói.

Ta không nói, cô ấy cũng không nói nữa. Chúng tôi bỗng nhiên rơi vào bối rối.

Không biết qua bao lâu, tôi móc điện thoại ra vừa thấy đã gần 9 giờ, mà Khâu Lộc vẫn nắm tay Từ Tử Nhung trên quảng trường. Giày của Khâu Lộc bị dẫm rớt một chiếc, vẻ mặt không vui nhấc chân lên, trong khi Từ Tử Nhung cam chịu mang chiếc giày bị dẫm rớt cho cô ấy.

Tôi hậu tri hậu giác nhớ ra mình chưa ăn tối, tôi cảm thấy đói bụng rồi. Không biết bọn họ đã chơi bao lâu, tôi thấp giọng nói với Ôn Linh Ngọc: “Chúng ta về trước nhé? Bọn họ chơi tận hứng xong sẽ về.”

Ôn Linh Ngọc thực ôn hòa gật đầu, đứng dậy đi theo tôi ra ngoài.

Trở lại quán trọ, Ôn Linh Ngọc trở về phòng, mà tôi tìm ông chủ gọi một phần mì. Ông chủ là một thanh niên trẻ tuổi, thực nhiệt tình, không chỉ bưng mì ra mà còn mang cho tôi một đĩa bánh xếp nhỏ màu trắng như tuyết.

“Đây là bánh gạo nếp do chúng ta tự làm, vẫn còn nếp! Anh em ăn thử đi!”

Tiếng phổ thông của anh ấy tốt hơn An Phổ rất nhiều, ít nhất thì trật tự từ không bị đảo ngược.

Tôi cắn một miếng, quả thật khá ngon, tôi giơ ngón cái lên và bắt đầu trò chuyện với ông chủ.

“Ông chủ, anh không phải người Miêu sao?”

Ông chủ có vẻ ngạc nhiên: “Cậu có thể nhìn ra?”

Tôi mỉm cười nói: “Tuy rằng anh đang mặc quần áo Miêu nhưng giọng nói của anh lại giống người phương Bắc.”