Chương 1-1: Đồng Giang Miêu Thôn

Trong sơn động ẩm ướt lạnh lẽo, chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt từ phía ngoài chiếu vào cửa hang. Dường như có vô số sâu bọ ẩn núp xung quanh, trong bóng tối phát ra những âm thanh gặm nhấm đáng sợ.

Tôi nằm nghiêng trên mặt đất, siết chặt chiếc áo khoác trên người và thu mình lại dưới lớp quần áo rộng thùng thình. Cơn đau đớn ở bàn chân phải của tôi luôn nhắc nhở tôi, tự lực gánh sinh là một điều vô cùng khó.

Tôi chỉ biết cầu nguyện cho những người bạn đồng hành sớm tìm ra lối thoát và quay trở lại đây sớm hơn.

Người tôi rất nóng nhưng dường như rất lạnh, nền đất trong sơn động ẩm ướt, nằm trên đó rất khó chịu. Hình như tôi đang phát sốt, cũng không biết đã nhịn đói bao lâu, cả người sức lực gần như cạn kiệt, thậm chí không còn sức để động đậy.

Trong lúc sửng sờ, có một bóng người cao lớn xuất hiện ngay cửa động, đứng ngược về phía ánh sáng, tôi chỉ loáng thoáng nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh.

Sau đó là tiếng “leng keng” của mặt dây chuyền va chạm vào nhau trong hang động này đặc biệt dễ nghe.

Tim tôi bắt đầu đập dữ dội, môi tôi hé mở, cố gắng hét lên để được giúp đỡ nhưng âm thanh quá nhỏ đến nổi tôi còn không nghe rõ.

Người kia đi vào trong sơn động, tiếng bước chân của cậu ta thực nhẹ, không có tiếng trang sức bạc trên người va chạm vào nhau. Cậu ta đi thẳng về phía tôi, dừng lại và dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tôi.

Giống như nhìn một con sâu bọ tầm thường.

Tôi thấy không rõ khuôn mặt của cậu ta, nhưng tôi có thể hình dung ra vẻ lạnh lùng và thờ ơ trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên kia.

“Cứu tôi…… Cứu, cứu tôi……”

Dây thanh âm chấn động khiến tôi đau xé lòng, cuối cùng cậu ta cũng tỏa ra một chút thương xót, thân thể cuối xuống áp tai đến bên miệng tôi, nghe rõ lời cầu cứu hèn mọn của tôi.

Sau đó, cậu ta ghé môi vào tai tôi, mỗi khi hai cánh môi mềm mại ấy đóng mở lại lướt qua má tôi một cách mơ hồ.

Tạo ra từng cơn ngứa, như cánh bướm rung rinh, như sâu bọ bò qua.

Cậu ấy nói: “Anh nói cho tôi biết, người bên ngoài coi trọng lấy vật đổi vật, hai bên công bằng. Muốn tôi giúp anh, anh có thể đổi với tôi cái gì?”

Tôi gian nan ngước mắt lên, lúc này mới nhận ra cậu ta đang nhìn tôi, giống như một con dã thú đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà mình thèm muốn bấy lâu nay.

——

Dãy núi liên miên trập trùng, không khí ấm áp ẩm ướt.

Tôi lướt nhìn kính chiếu hậu, rừng rậm nhanh chóng rút lui cùng với con đường kéo dài, cuối đường không có một chiếc xe nào. Con đường này cũng không phải quốc lộ, ranh giới hẻo lánh nên ít phương tiện qua lại là chuyện bình thường.

“Lát nữa tới Miêu thôn, không thể cứ như vậy chạy lung tung!” Nam nhân râu ria xồm xoàm ngồi ở ghế phụ, lông mày đen rậm mọc loạn xạ, chắc chưa từng được đối đãi tốt. Anh ta có ngoại hình ưa nhìn, đáng tiếc là trông hơi lôi thôi lếch thếch. Anh ta dùng tiếng địa phương rất nhanh nhẹn và nói, “Có rất nhiều quy tắc ở Miêu thôn, mặc dù các người là người ngoài nhưng cũng không thể vi phạm, nếu không, tôi…tôi không thể giúp các cậu đâu…”

Tôi có hơi khó chịu, nhất là giọng điệu kỳ quái của anh ta, nếu không phải do thầy giới thiệu thì tôi đã không cho anh ta làm hướng dẫn viên du lịch của mình rồi. Những ngón tay của tôi vô thức gõ trên vô lăng, ánh mắt tôi lại dán chặt vào cuối con đường.