Trời ạ! Lòng bàn chân cô như thế nào bắt đầu cảm thấy một trận tê dại…
Cô trở mình mở đôi mắt to, khẩn cầu nhìn về phía Phúc tẩu.
“Phúc tẩu, dì là hiểu rõ con nhất mà, cho nên dì tuyệt sẽ không cáo trạng con đâu ha! “
“Khó nói.”
“Ai nha! Phúc tẩu, người ta bất quá chỉ là sơ ý đánh vỡ bốn bình hoa, lở tay phá hủy hai bồn hoa giả, rách hai bức tranh. .. mà thôi…” Diệp Uyển Nhu cố nhớ lại, nhưng càng nói lại càng lúc càng nhỏ giọng.
Bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt Phúc tẩu một bộ không cho là đúng, cô biết chỉ cần nhận sai, Phúc tẩu tuyệt sẽ không gây khó khăn cho cô mà chỉ sợ cô đã làm sai chuyện rồi lại không nhận sai – Đây là phương thức Phúc tẩu quản giáo cô.
Cô cố gắng nhớ, liều mạng nhớ, dùng sức mà bắt đầu óc nhớ cho ra. ..
Ai nha! Đầu hàng, cô đành phải thừa nhận chính mình trừ tay vụng về ra đầu óc cũng rất ngu nữa, có cố vận dụng đầu cũng không xuất hiện một tia sáng nào!
Phúc tẩu nhịn cười, liếc nhìn vẻ mặt vô tội của cô rồi không nhịn được mở miệng nói:
“Như thế thôi à? Tạm thời không nói chuyện cô đánh vỡ cái bình hoa thời Hán, phá hư hai bồn hoa giả hai tháng tiền mới đổi lại được,còn có bức tranh giá trị hơn bốn trăm vạn kia nữa ; chỉ nói đến lúc trước cô nói muốn bày ra tuyệt đỉnh kỹ thuật gì đó,làm cháy cả nóc phòng bếp, rồi lần cô nói muốn đi tỉnh nhưng không muốn cho tài xế tiểu Lý vất vả, thà rằng đi xe lửa, sau đó đoạn đường từ bắc Bàn cô ngồi đến tận bình đông, khiến cho cả nhà trên dưới tìm cô tìm muốn người ngã ngựa đổ; còn có…”
“Ai nha! Tha mạng đi, Phúc tẩu. Đừng tính rõ vậy mà, dì cũng biết mọi việc người ta làm đều xuất phát từ thiện ý nha! Cho dù thật có chút chút, một tí xúi chuyện sai không quan trọng, dì cũng đừng cùng con so đo mà, đi nha. ..” Uyển Nhu cố ý đem sở trường giọng nói như kéo vĩ âm tận dụng rồi giả bộ một bộ bộ dáng vô tội, cô muốn tranh thủ sự đồng tình.
“Cô nha! ” Phúc tẩu bất đắc dĩ mà cười cười, “Được rồi! Không còn thời gian cùng cô tính rõ nữa, cô cũng phải mau chuẩn bị đi học đi, thầy Quách cũng sắp tới rồi đó! “
Uyển Nhu nhìn đồng hồ rồi nhảy dựng lên.
“Ai nha! Con suýt nữa đã quên mất. “
Phúc tẩu cười nhìn dáng cô chạy thoát lên lầu, không khỏi vui mừng mà nghĩ tới, đứa nhỏ này không biết tự khi nào, đã trở thành một cô gái dáng vóc thướt tha như vậy rồi,rất giống nhị phu nhân năm xưa, nhưng bà tuy đẹp nhưng là một mỹ nhân mệnh khổ.
21 năm trước, đại phu nhân do bệnh qua đời, lão gia cách năm liền lấy nhị phu nhân vào nhà.
Không nghĩ tới 5 năm sau, một chuyện ngoài ý muốn cũng mang hai ông bà Diệp gia đi theo đại phu nhân, chỉ để lại hai đứa nhỏ, lúc ấy Diệp Thư Duy 13 tuổi, Diệp Uyển Nhu 5 tuổi.
Có thể thấy, đó là một đoạn năm tháng cực kì gian khổ, Diệp gia có thể an nhiên mà vượt qua sóng gió này, toàn bộ là dựa vào Thư Duy trầm ổn và phách lực ( có năng lực và khí phách ) –
Năm đó, Thư Duy 13 tuổi, có thể tránh khỏi những bà con thân thích mơ ước đến gia sản Diệp gia, mà bảo toàn đầy đủ sản nghiệp của Diệp gia như vậy, ngoài năng lực làm cho người ta không thể bỏ qua; còn có khí phách của cậu, mới có thể làm cho Uyển Nhu vô tư không lo âu mà trưởng thành.
May mắn, cuộc sống khổ cực ấy đã qua, hôm nay Diệp Thư Duy đã có được danh vọng và tài phú thuộc về chính mình. Anh đã có đủ năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ nhất, mà người kia đúng là Diệp Uyển Nhu.
Diệp Uyển Nhu, một cô gái làm cho Diệp Thư Duy nâng trên lòng bàn tay mà che chở, cô gái có thân thế thê lương — cô cũng không phải là huyết mạch chính thống của Diệp gia, nhưng lại được mang họ Diệp.
Nhưng sự thật về thân thế cô, Diệp gia cũng chưa từng công khai gièm pha, mà đó cũng chính là nỗi đau khổ nhất của nhị phu nhân đã qua đời. Hôm nay, người nắm giữ phần bí mật đau khổ này mà chăm sóc kỹ Uyển Nhu yêu thương cô như mẹ ruột chính là Phúc tẩu đây.
Phúc tẩu trấn an mà mỉm cười, Uyển Nhu cũng không cô phụ sự thương yêu của mọi người, cô quả thật vốn là một đứa nhỏ ngoan, nhìn cô mặc dù ở trong một gia đình giàu sang, nhưng không có một chút yếu ớt gì như đại tiểu thư nhà người ta.
Trái ngược, suốt quá trình phát triển của cô, cô rất tự nhiên đem mỗi một người trong nhà này đều xem như người thân mà quý trọng.
Trừ tính tình mơ hồ khiến người đau đầu ra, cô vốn là một cô bé làm người ta yêu thích…
Ôi! Nhưng đối với điểm ấy, cô tựa hồ cũng không thể sửa được.
Thở dài vẩn là thở dài, nhưng một đứa bé có thể vĩnh viễn không lớn như vậy, cũng là một loại vui sướиɠ vô cùng.
Phúc tẩu khêu môi cười, đứng dậy thu thập những mảnh vỡ bình hoa vừa mới bị nha đầu nào đó đánh vỡ, Phúc tẩu nghĩ thầm , chờ Đại thiếu gia trở về, nhất định phải nói công đạo, trong nhà đừng trưng mấy vật phẩm quý giá nữa, khó giữ được lắm nha!
Rạng sáng hai giờ rưỡi, từ đại sảnh Diệp gia có một thân ảnh cao lớn đi vào, bước chân anh uể oải, xem ra là rất mệt mỏi rồi. ..
Bóng người tiến tới phòng bếp, nhìn thoáng qua thức ăn khuya trên bàn, rồi lại xoay người mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối, sau đó mới uể oải bước từng bước lên trên lầu.
Đi tới gian phòng thứ hai trên lầu hai, cước bộ anh dừng lại.
Bên trong phòng đèn vẫn sáng!
Uyển Nhu còn chưa ngủ?
Anh xem một chút, nhíu mày, trực tiếp mở ra cửa phòng đi vào.
Vừa vào phòng, anh liền nhân tiện đá phải đến thứ mềm mềm gì đó, cúi đầu nhìn kỹ, nguyên lai là một con mèo hello Kitty,lại ngẩng đầu, anh buồn cười mà nhìn khắp gian phòng.
Đây là một căn phòng toàn màu phấn hồng, không giống như khuê phòng của thiếu nữ, mà giống như một gian phòng của con nít.
Đưa mắt nhìn lại tất cả đồ vật đều là hình mèo Kitty, anh tiện tay lấy một thứ nhìn lại, không rõ nó đến tột cùng có gì đặc biệt nữa?
Thoáng thấy thân ảnh trên giường, anh nhẹ giọng gọi: “Nhu Nhu.”
Không có ai đáp lại, anh nghi hoặc mà đi qua.
Ào ào…
Một tiếng rất nhỏ tiếng vang lên! Làm anh chú ý, anh ghé mắt trông thấy một bàn tay còn đặt lên bàn phím máy tính đang mở.
Cũng mấy giờ rồi, lúc này cô còn lên mạng sao?
Anh nhíu nhíu mày, tiện tay đóng máy.
Đến gần mép giường, nhìn thấy gương mặt đang vui vẻ ngủ say, cô co người ôm cái gối hình đầu mèo Kitty thật to mà ngủ say.
Nha đầu này, nhất định là đang đợi anh –
Anh ôm lấy cô, phát hiện cô không mặc nội y, hai khối nhũ tiêm mềm mại cách quần áo chạm vào người anh .
Sắc mặt anh nhanh chóng đỏ lên, mãnh liệt hút khí, cố gắng khống chế trống ngực cùng tế bào đang phấn khởi.
Đáng chết, đã lớn hơn rồi sao? Cái thói quen không tốt như vậy nên sửa mới được!
Rất khó bỏ qua đường cong thướt tha dưới tay, dù sao cô cũng 20 tuổi rồi, nhưng tâm trí có lẽ vẩn dừng lại ở lúc còn bé, dù cho có là anh em song sinh, cô cũng vốn là con gái một trăm phần trăm.
Đối với điểm ấy, anh có thể phi thường xác định, bởi vì giờ phút này chính anh là người bị hại –
Anh vô tội mà cảm thụ nhũ tiêm xinh đẹp, cách quần áo đỉnh vào trong ngực mình.
Đem Uyển Nhu đặt lại ở trên giường mềm mại, lúc này anh mới phát hiện ngay cả áo ngủ trên người cô cũng là hình Hello Kitty, xem ra, cô xác thực vẫn một đứa bé to xác, cho nên mới vừa rồi anh cảm thấy thất thố nan kham cùng quẫn bách cũng đúng.
Bàn tay to của anh nhẹ men theo gương mặt cô, dưới tay vốn là da thịt nõn nà trơn nhẵn, lòng anh bỗng sinh ra một cỗ tao động kỳ dị làm anh sợ run mà nhanh chóng thu tay lại.
Cô chỉ là một đứa bé, một cô nhóc lớn xác ràng buộc tất cả tâm tư của anh!