Giai Hân đi đến, khẽ động vào cánh tay Diệp Thư Duy, nhẹ giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, để cho em nói với con bé. ” Cô ta gật đầu, ý bảo anh đi trước rời đi.
Diệp Thư Duy biết rõ bây giờ Diệp Uyển Nhu đã nghe không lọt bất cứ lời nào của mình, có lẽ nhờ Giai Hân hòa hoãn giải thích dùm cũng tốt, ngược lại có thể làm dịu bớt sự tức giận của Uyển Nhu cũng không chừng, vì vậy sau đó anh nhìn thật sâu Diệp Uyển Nhu rồi đi ra khỏi phòng.
Giai Hân sau khi Diệp Thư Duy rời đi mới đến gần Diệp Uyển Nhu, nhẹ giọng nói: “Đừng trách anh ấy, anh ấy thật lòng muốn tốt cho cô, cô không nên để anh ấy thương tâm.”
“Chuyện của tôi không cần cô trông nom, trước mắt cô cũng không phải chị dâu tôi, cho dù các ngươi đã lên giường cũng vậy! ” Cô như một con nhím bị thương, hung ác mà chỉa gai nhọn về phía Giai Hân.
Giai Hân không nghĩ muốn giải thích gì, cô ta chỉ làm ra vẻ hảo ý khuyên nhủ:
“Uyển Nhu, trên đời này có nhiều người, nhiều chuyện không thể tránh được, cũng không phải cô có khả năng kháng cự, đương nhiên Thư Duy cũng làm không được. Anh ấy chỉ có thể lấy phương thức anh trai mà bảo vệ cô, nhiều hơn. . . Sợ rằng không được. Bởi vì tôi cũng sẽ đố kỵ, đều là con gái, cô hẳn là nên rõ quyết tâm giữ lấy thứ thuộc về mình của tôi, anh ấy.. . Tôi sẽ không đưa cho cô. Từ nay về sau chúng tôi có thể cho, cũng chỉ là sự quan tâm giới hạn của anh trai và chị dâu thôi, cô hiểu chưa?”
“Đi ra ngoài!” Cô che lỗ tai, không bao giờ muốn nghe bất cứ câu gì nữa.
Cô vô lực đáp trả, Giai Hân nói không sai, cô hiểu rõ, nhưng…
Cô đây? Cô nên như thế nào?
Giai Hân không rời đi, ngược lại càng đi vào.
“Uyển Nhu, tôi luôn luôn rất thích cô, nhưng tôi như thế nào cũng nghĩ không ra có một ngày cô và tôi sẽ biến thành cái loại đối lập như bây giờ, tôi chân thành hy vọng cô có thể nhanh tỉnh ra từ trong sương mù, cùng chúng tôi hưởng thụ hạnh phúc của mỗi người, nhưng… Nếu như cô không cách nào giãy ra, như vậy tôi sẽ đề nghị Thư Duy tạm thời an bài cô ra nước ngoài học, có lẽ thời gian cùng không gian mới là phương thuốc tốt nhất để trị hết đau xót, cô nói xem có đúng không?”
Uyển Nhu toàn thân đột nhiên chấn động, cô nhanh chóng quay đầu lại trừng mắt nhìn Giai Hân, quát: “Cô không có quyền làm như vậy, Thư Duy sẽ không nghe lời cô! “
Kỳ thật trong lòng cô một điểm cũng không nắm chắt, cô chỉ sợ hãi sự thật sẽ như vậy.
“Tôi có quyền làm như vậy, đừng quên trưởng tẩu như mẹ, mà tôi tuyệt đối sẽ tận chức trách. Về phần Thư Duy… Cô nghĩ đối với một người đàn ông mà nói, em gái trọng yếu hay người đầu ắp tai gối thân hơn?”
Đây là một thứ độc dược, một quả đạn, nó đổ ầm bên tai Diệp Uyển Nhu khiến cô vô lực tự hỏi…
Giai Hân ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Uyển Nhu liếc mắt một cái, sau đó vỗ vỗ vai cô.
“Uyển Nhu, tha anh ấy đi, tôi sẽ cảm tạ của cô, cô hiểu mà, thành tựu hôm nay anh ấy đạt được là không thể đổi, anh ấy không thể bởi vì loại chuyện này mà bị phá hủy tiền đồ, cô có hiểu chưa? Tôi yêu anh ấy, tôi sẽ dùng bất cứ phương thức gì để bảo vệ cho anh ấy, cho dù lúc tất yếu, tôi thậm chí không tiếc hy sinh cô.. . Đừng ép tôi làm như vậy, được không?”
“Anh ấy yêu tôi! Người anh ấy yêu chính là tôi!”
“Yêu? Thanh tỉnh chút đi! Hai người là an hem ruột, cô có thể thay đổi chuyện này sao? Đời này cô cũng không có quyền cùng tôi cạnh tranh đâu, cô phải nhận rõ sự thật này, tìm một ngươi đáng yêu, có thể yêu, đó mới là việc trước mắt cô cần. Tôi van cô, đừng đến phá hủy hạnh phúc của tôi nữa, có được hay không, coi như tôi cầu cô, có được hay không?”
Giai Hân kích động mà khóc.
Uyển Nhu không ngừng tự hỏi ——
Cô rốt cuộc nên làm như thế nào? Làm như thế nào đây?
Quán rượu Churchill, âm nhạc say lòng người, trong phòng này vốn là phòng ăn xã giao, thường xuyên có thể thấy vài người đến đây nghỉ chân vui chơi.
Quầy rượu bên cánh cửa bên trái trưng bày nhiều loại rượu ngon phục vụ tân khách hưởng dụng, tiếp theo chính là một gian phòng tự động khống chế độ ẩm ướt, phòng hút thuốc, cung cấp cho các tân khách chọn lựa các thứ xì gà cực phẩm.
Nơi đây đèn mờ ảo, hơn nữa cái loại tự do này, giải phóng cảm giác lãng mạn, rất dễ dàng làm cho người ta dỡ xuống tâm phòng ngự.
Tới chỗ này khách nhân vốn là theo đuổi đi ngược lại không gian, dỡ xuống trói buộc trong cuộc sống, giải tỏa tất cả sự tình, áp lực cùng với những chuyện không vừa ý.
Tân khách cùng tân khách có lẽ là tri kỷ, có lẽ không nhận thức; có thể cầm tay nói cười, có thể mượn rượu kiêu sầu; có thể cố gắng gia tăng tình cảm, có thể cùng nhau quên đi tất cả.. . Cũng không sao cả.
Tóm lại, vốn là dâng trào, ánh mắt vốn là mê huyễn, mà linh hồn lại như phiêu diêu.
Chỉ cần có tiền, nơi này tuyệt đối có thể cho ngươi tận tình “Say “, đây cũng coi như là một loại loại trầm luân đi!
Người bên cạnh cầm rượu ngã ngồi vào cạnh Diệp Uyển Nhu, bây giờ cô đã có một chút say, ngón trỏ của cô điểm nhẹ lên mặt bàn thủy tinh, thân thể theo tiếng nhạc mà nhẹ nhàng lắc lư hừ xướng.
“Tiểu thư, một người sao?” Vị nam sĩ bên cạnh hữu lễ hỏi.
Diệp Uyển Nhu giương mắt nhìn một chút, không có đáp lời, tiếp tục hừ xướng.
Nam sĩ lơ đểnh mà ngồi xuống, rót một ly ardbeg1978, Michelin, CreamMordancy.
Diệp Uyển Nhu có chút nâng mắt, đối với nam sĩ gọi: “Cũng cho tôi một ly như vậy, cám ơn.”
Nam sĩ hữu lễ mà mỉm cười nói: “Tiểu cô nương uống rượu nặng là không tốt, đổi lại một chén SweetHeart như thế nào?”
Hắn ở một bên chờ Diệp Uyển Nhu trả lời thuyết phục.
Diệp Uyển Nhu vẻ mặt bực mình mà túc mi, liếc bồi bàn một cái.
“Anh quản tôi! “
Người đàn ông nghe vậy lui trở về.
Nam sĩ thì cực kỳ cười xấu hổ cười.”Tâm tình của em không tốt?”
Diệp Uyển Nhu nhìn hắn liếc mắt một cái, lấy tay choàng lên vai hắn, mỵ thanh nói: “Anh ở đây uống rượu một mình hả? Kết hôn rồi sao? Cũng tịch mịch sao?”
Đầu cô có chút hôn mê, thân thể cũng nhẹ như bay , cảm giác cực không đúng.
“Như vậy còn em?” Hắn thú vị mà nhìn cô.
Cô bỏ tay xuống, sửa lấy hai tay bắt chéo vào nhau, đem gương mặt nóng bức ghé vào mặt bàn.
Bàn thủy tinh lạnh lẽo, làm cho cô cảm thấy tương đương thoải mái.
“Cô gái nhỏ thất thường không tốt đâu nha . ” Hắn nhìn ra cô đang say.
“Anh có hứng thú với tôi không?” Cô khıêυ khí©h, cũng không biết là do hắn xa lạ, hoặc là cô cấp bách muốn trầm luân.
“Em sợ sao?” Nam nhân đúng là đối với cô hứng thú càng cao hơn.
“Buồn cười.” Cô giễu cợt nói.
“Như vậy chúng ta chờ cái gì đây? Bây giờ rời đi được không?”
Cô nhún vai, theo hắn đứng lên…
Có phải người ta hay nói, trầm luân vốn là một chuyện cực đơn giản hay không?
Nhưng tại sao cô lại có cảm giác tội ác như vậy chứ?
Cô nhắm mắt lại tận lực khiến chính mình say mê, cô cố gắng ảo tưởng tay người đang ở trên người cô di chuyển là thuộc về Thư Duy.. . Nhưng cô vẫn cứ như trước cảm thấy ác tâm, trong bụng bốc lên cảm giác làm cô cực không thoải mái, hình như có một cỗ chất lỏng chua xót chực chờ muốn tuôn ra yết hầu.
Không nhịn được nữa, cô đẩy hắn ra, nôn khan.. .
Nam nhân kia lại từ phía sau ôm lấy cô, tiếp tục cướp đoạt, hắn ở trên thân thể mê người của cô đặt những nụ hôn, tiện đà hắn còn phát ra những tiếng thở dốc thỏa mãn.
Đối với hắn đây là một trò chơi, nếu cô đã đáp ứng, hắn cũng không có lý do gì lâm trận thối lui, nhưng cô bây giờ thật sự hối hận rồi, cô thầm nghĩ muốn chạy trốn…
“Đừng đùa nữa, tôi phải đi về rồi!” Cô dùng lực đẩy người đàn ông đang tựa vào trên người mình ra.