“Thư Duy, anh rốt cuộc muốn em phải làm sao bây giờ?”
“Anh cứu em đi! “
“Anh luôn luôn thương em mà, có phải không?”
Nàng đau đớn than khóc, thống khổ tựa như một cái động không đáy, nó sâu không thấy đáy, cô chỉ thấy toàn một màu tâm tối giữ không được mà vứt cũng không xong.
Cô không rõ vận mệnh rốt cuộc đã an bài như thế nào?
Cô chỉ biết là lòng của cô… Đau quá!
Tiếng khóc nghẹn ngào ngoài cửa, từ kịch liệt chuyển sang đứt hoãn, cuối cùng cũng không còn tiếng động gì nữa.
Anh thật sâu mà thở dài một hơi, rồi đi trở về bên cạnh ‘bạn giường’.
“Diệp tiên sinh, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi chứ?” ‘Bạn giường’ kiều mỵ hỏi.
“Cám ơn, lúc rời đi xin cẩn thận đừng đánh thức cô ấy. ” Diệp Thư Duy từ bóp da rút ra mấy tờ sau đó đưa cho cô.
“Cám ơn.” Cô ta đứng lên đếm tiền, môi hài lòng nở nụ cười. Lúc xoay người rời đi, cô lại không nhịn được hỏi: “Cái cô gái kia thật sự là em gái của ngài sao?”
Anh quay mặt cấp cho cô một cái trợn mắt gϊếŧ người.
“Thật là oan nghiệt A!” Cô ta cười vang. Mở ra cửa phòng, trước khi đi lại nói một câu: “Diệp tiên sinh, nhìn các người thống khổ như vậy, tôi muốn nói một câu, tránh né là vô dụng, nếu không nghĩ biện pháp làm cho đối phương hoặc là chính mình hoàn toàn hết hy vọng, thì có làm nhiều trò hơn cũng đều chỉ là uổng phí khí lực thôi.”
“Hết hy vọng?” Anh lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tìm người nhanh kết hôn đi, vậy thì không có chuyện gì rồi, đồ ngốc.” Cô ta nói. Nhìn hai người thống khổ như vậy, cô ta không nhịn được mà nói ra đề nghị, sau đó đẩy cửa lắc mông rời đi.
Kết hôn?
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Diệp Thư Duy.
Lần lượt xuất hiện chính là hình ảnh Diệp Uyển Nhu mặc váy lụa trắng, cô từ giáo đường đi ra, trong tay đang cầm một bó Elise tím, trên mặt tràn đầy xinh đẹp cùng nụ cười má lúm đồng tiền, sau đó cô kéo làn váy chạy đi về phía anh.. .
Diệp Thư Duy mở ra hai tay muốn ôm cô vào trong lòng, mà cô ngay lúc đến gần anh lại đi lướt qua chạy thẳng vào lòng người đàn ông phía sau anh.. .
A, không!
Anh ôm đầu kêu lên, anh không cách nào thừa nhận A!
Nhưng không thể thừa nhận thì sao? Anh còn có thể làm gì?
Chả lẽ anh thật sự muốn để cho hai người đồng thời trầm luân vào vực sâu tội lỗi này sao?
Anh muốn phá hủy chính mình đồng thời cũng hủy diệt cả Nhu Nhu sao?
Không, anh căm hận chính mình như vậy, căm hận cái ý niệm tà ác trong đầu này!
Đây là chuyện trời đất không tha, anh sao có thể phạm vào sai lầm lớn như vậy?
Anh nhìn vào tường, bức tường cách trở giữa hai người. Bàn tay anh vỗ về lên vách tường lạnh lẽo, như là khẽ vuốt lên gương mặt non mịn của Nhu Nhu. Theo gương mặt xuống là cần cổ, rồi đến thứ thuộc về thân hình mềm mại non nớt của cô gái.. . Đường nét tốt đẹp của đôi chân, đường cong mê người, da thịt trắng mịn. .
Bịch!
Anh là súc sinh sao? Anh đến tột cùng là đang làm cái gì vậy?
Hắn đang da^ʍ tà trong tư tưởng với cô!
Cô gái anh nâng niu trong lòng bàn tay che chở, cô em gái anh thương yêu nhất A!
Ai xin hãy tới cứu rỗi anh? Cứu rỗi con người dơ bẩn, linh hồn dơ bẩn này đi!
Anh mở cánh cửa ra vốn nghĩ muốn chạy như điên rời đi, nhưng sau khi cửa mở bước chân anh lại bị giữ chặt không thể rời bước.
“Nhu Nhu!”
Anh ngồi xổm xuống đem cô ôm lấy, bước vào phòng cô ngay lúc anh đem cô để vào trên chiếc giường mềm mại hốc mắt cô lại chảy ra một giọt lệ.. .
“Nhu Nhu!”
Anh tưởng rằng cô đã tỉnh, nhưng sau đó anh mới phát giác là không phải.
Anh lau đi dòng nước mắt chảy trên má cô, cô bởi vì bi thương quá độ mà khóc ở trong mộng, mà sự đau khổ của cô là do anh mang đến , là anh ích kỷ nên mới đem thống khổ đưa đến cho cô, là anh không để ý đến cảm thụ của cô, chính tay anh đem cô đẩy vào vực sâu tội lỗi.
Tay anh nắm lấy tay cô, anh vì sự bất lực trước mắt và yêu đến đau khổ không lối thoát mà rơi lệ…
Nước mắt rơi xuống gương mặt cô, khiến cô bừng tỉnh.
“Thư Duy!”
Anh xoay người muốn né ra, mà cô lại nhanh hơn ôm lấy anh.
“Đừng… Đừng không để ý tới em.. . ” Cô khóc.
“Đã khuya rồi, em ngủ đi.” Anh cắn môi, đè nén đau đớn trong lòng.
“Tại sao trốn tránh em? Tại sao lại tổn thương em?” Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ hỏi.
“Anh không có.” Anh vô lực đáp lại.
“Anh có!” Cô tố cáo.
“Nhu Nhu, thanh tỉnh chút, chúng ta… Không có khả năng! ” Anh gầm nhẹ, tâm như bị xé rách đau đớn.
Không khí phảng phất làm anh hít thở không thông rồi dường như lặng im, hồi lâu sau lại vang lên tiếng cô đáp:
“Không có gì là không có khả năng… Chỉ có chúng ta có dám hay không thôi! “
“Nhu Nhu!” Anh hoảng sợ mà quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô.
Cô cho lại anh một nụ cười, sau đó cô bất ngờ không cho anh kịp phòng ngự mà tiếp cận môi anh, cô mới lạ mà vuốt ve anh, vội vàng mà nghĩ muốn biểu đạt ý nghĩ trong giờ phút này của bản thân.
Cảm giác mềm mại ngọt ngào cuốn đi tất cả giác quan của anh, làm cho toàn thân anh không chịu được mà run lên, từ trên người cô truyền đến mùi thơm của thiếu nữ, tình cảm như nụ hoa chưa hé nở giống như ma chú phảng phất giải phóng sự giam cầm trong ý chí của anh, làm cho anh từ bị động chuyển sang chủ động.
Anh hôn lên mi mắt cô, má cô, rồi đến phần cổ mảnh khảnh… rồi từ từ đi xuống.
Động tác anh càng lúc càng kịch liệt, nhu cầu càng lúc càng như lửa nóng, anh không ngừng mà cần tác, tùy ý mà cướp đoạt, tìиɧ ɖu͙© một khi bị thức tỉnh sẽ giống như cơn sóng điên cuồng mãnh liệt không gì có thể cản trở.
Đây là ma chú mang theo tội ác,khi giải phóng rồi cũng giống như bọn họ đã bị phán tù chung thân vậy.
Nụ hôn của anh cực nóng, mê say điên cuồng hơn nữa.
Anh bắt buộc mà tách ra môi cô, đầu lưỡi dò xét đi vào, cuốn lấy, hút đi ngọt ngào của cô, anh cắn nuốt môi cô cùng với ý chí của cả hai.. .
Còn cô thì cam tâm tình nguyện bị anh làm cho tan rã…
Cô đưa hai tay cắm vào tóc anh, ôm anh càng chặt hơn nữa, tựa hồ như chỉ có như vậy cô mới có thể tiêu tan đi lửa nóng xa lạ từ thân thể mình, cùng với tất cả mọi vấn đề phiền lòng.
Bây giờ cô, cái gì cũng không muốn nghĩ, muốn hỏi tới.. .
Cô chỉ thầm nghĩ muốn anh!
“Thư Duy, mang em rời đi, đến một nơi không ai nhận ra chúng ta, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu lại. ” Cô nói, thanh âm từ sự cuồng dã, nóng cháy khát vọng mà căng thẳng, đôi mắt như hai luồng hỏa thêu đốt, mang theo vô hạn chờ mong nhìn anh.
Anh nhìn lại cô ——
Đi đâu?
Sự thật tàn khốc như nước đá hung hăng mà dập tắt nhiệt tình của anh, khắp thế giới này, có nơi nào có thể cho phép tình cảm như vậy của bọn họ chứ?
Nhìn quần áo không chỉnh tề của cô, anh hoảng sợ ——
Vừa mới rồi rốt cuộc anh đã làm cái gì?
Xoay người, anh nắm chặt cánh tay của cô, giọng nức nở nói:
“Nhu Nhu, rời đi anh, có lẽ anh sẽ rời đi.”
“Không… ” Cô liều chết mà giãy dụa.
“Hãy nghe anh nói, sẽ qua đi , nhất định sẽ qua đi. Năm đó ba mẹ rời đi, chúng ta cũng giống nhau vậy khó quên, nhưng chỉ cần cho chúng ta thời gian để.. . Quên… mọi thứ sẽ qua đi, đoạn tình không nên có này.. . Rồi sẽ qua đi.. . “
“Tại sao không được? Tại sao muốn quên? Em không cần người khác nói như thế nào, em có thể cái gì cũng không quan tâm ! ” Cô khóc rống, nước mắt chảy xuống gương mặt, rơi xuống trên đôi tay đang nắm chặt lấy nhau, hung hăng mà đốt cháy tâm anh.