Cô ngước nhìn bầu trời, đêm ba mươi khuất dạng những vì sao, cô thở dài buông lơi dòng nước mắt đã bị kiềm nén từ nhiều giờ trước, mặc kệ cho nó ào ạt trườn ra rửa trôi đi lớp make up khiến mặt cô lem …
Cô ngước nhìn bầu trời, đêm ba mươi khuất dạng những vì sao, cô thở dài buông lơi dòng nước mắt đã bị kiềm nén từ nhiều giờ trước, mặc kệ cho nó ào ạt trườn ra rửa trôi đi lớp make up khiến mặt cô lem luốc như một chú mèo. Mà sao cô lại khóc nhỉ? Là cô đơn hay thất vọng? Cô thấy tình yêu của mình như một nắm cát trong tay, càng cố siết lấy lại càng trôi đi mất. Cái cô giữ lại được chỉ là những mảnh vụn của ký ức, là con tim đã vỡ nát vốn không thể trở lại vẹn nguyên như lúc ban đầu.