Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Chấn

Chương 3: Bùi Triết tuổi 20 mà anh nhớ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Phailin

Sau khi vòng đi vòng lại lại trở về trung tâm thương mại ban đầu, người quản lý khách VIP mỉm cười, giới thiệu một nhà hàng phương Tây hàng đầu cho bọn họ.

Nghe nói là rất khó hẹn trước nếu như không phải hội viên, nhưng Bùi Triết đến tận khi ngồi xuống bàn ăn cũng không nhớ nổi mình đã trở thành hội viên từ bao giờ. Cậu nghĩ rằng đây là một phần của dịch vụ VVIP nên cũng không hỏi thêm.

Bùi Triết cũng không thèm nhìn tới thực đơn liền đưa cho Triệu Dĩ Xuyên, bữa cơm trưa không có kế hoạch này khiến cho cậu phải điều chỉnh lại thời gian họp vào buổi chiều, và cậu cũng phải chạy đua với thời gian, dành chút ít thời gian nghỉ trưa của mình để xem qua những tài liệu vốn định đọc trong buổi chiều. Người đối diện hỏi cậu có ăn kiêng món gì không, Bùi Triết tùy tiện “Ừm” vài tiếng.

Chân vịt hầm, salad cá hồi hun khói, bò bít tết nhiệt độ thấp cùng rượu nho, Triệu Dĩ Xuyên gọi món ăn không chút do dự, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ còn không quên kèm theo một nụ cười nói: “Cảm ơn.”

Từ nhà hàng nhìn ra phía ngoài rất đẹp, Triệu Dĩ Xuyên một tay chống cằm, nhìn ngã tư đường tấp nập xe cộ qua lại một chút, hơi mang ý trêu chọc mà nói với Bùi Triết: “Bận rộn như vậy sao?”

Bùi Triết lần này thậm chí không trả lời cho có lệ, giả vờ như không nghe thấy.

Cậu cúi đầu, do góc độ nên khóe mắt hơi rũ xuống khiến Bùi Triết trông có vẻ mệt mỏi, hơn nữa cậu lại có làn da trắng nõn, không quá hồng hào, cả người vô cớ nhìn như là đang ốm yếu.

Cậu không ngẩng đầu cũng thật tốt, Triệu Dĩ Xuyên nghĩ, vì anh có thể quang minh chính đại không kiêng dè gì mà nhìn ngắm cậu.

Bùi Triết vừa ăn vừa đọc văn kiện, vốn nghĩ rằng nên dừng một chút vì cậu vẫn còn chưa ăn quá hai thìa, thì cậu lại bắt đầu nghe điện thoại. Dùng lễ nghi khi ăn cơm ở trước mặt Bùi Triết quả thực cũng không dùng được, cậu nói chuyện rất nhỏ, tốc độ cũng chậm nhưng trước sau lại không hề dừng lại, sau đó lại cảm thấy bất tiện khi sử dụng một tay cho nên bắt đầu sử dụng tai nghe Bluetooth.

Triệu Dĩ Xuyên xem đến thế là đủ, không phân biệt được đối phương là cố tình không muốn nói chuyện cùng mình hay là thật sự bận rộn.

Nhưng chính anh ăn cơm cũng không khá hơn là bao.

Di động đặt ở trên mặt bàn bỗng nhiên rung lên, Triệu Dĩ Xuyên nhướng mày, nhấp một ngụm rượu nho trắng rồi kiểm tra tin nhắn vừa gửi, toàn là dấu chấm than một cách hấp tấp.

Ninh Tư Nghiêu:[Sư phụ! Cứu em! Sáng nay em có đến gặp cô Vương để thảo luận với cô ấy và còn có cả luật sư hòa giải của cô ấy nữa, nhưng chưa nói vài câu cô ấy liền không vui muốn em tránh xa cô ấy ra! Làm sao bây giờ sư phụ, em có phải lại nói gì sai nữa không?]

Cùng một loạt emoji khóc lóc.

Triệu Dĩ Xuyên: “……”

Tuy rằng rất khó để hướng dẫn những người vừa mới tốt nghiệp, nhưng khi đọc lý lịch của Ninh Tư Nghiêu, anh không ngờ rằng kỹ năng ngôn ngữ của cô gái nhỏ này cũng rất tuyệt vời. Hơn nữa nếu tính ra cả thời gian của hôm nay, tổng cộng đã có năm đương sự bị khıêυ khí©h. Bên mình có lợi thế nên không sao, nhưng lần này lôi ra tòa chắc chắn sẽ thua nên bọn họ mới tranh thủ hòa giải.

Cũng may Ninh Tư Nghiêu cũng ý thức được điều này, thấy manh mối không đúng lập tức tìm trợ giúp, không có cố chấp để tránh thêm dầu vào lửa khiến cho cục diện không thể cứu vãn.

……Không biết đây là ưu điểm hay là khuyết điểm nữa.

“Chuyện này đợi anh trở về rồi nói sau đi, trước tiên em giúp anh hẹn gặp cô Vương đã.” Triệu Dĩ Xuyên đưa ra câu này.

Ngẫm lại lại thay đổi: “Thôi, để anh tự mình hẹn.”

Công việc làm cho món ăn ngon trở nên vô vị, Triệu Dĩ Xuyên suy đoán ra một số khả năng, dự định ăn cơm xong sẽ hỏi luật sư của bên kia về tình hình của đương sự. Anh không trông cậy Ninh Tư Nghiêu sẽ nói rõ ràng, sau khi thông báo xong liền khóa màn hình, nhân tiện cảm thấy tiếc nuối một ngày rảnh rỗi cuối cùng lại để lãng phí.

Đang lúc anh chán nản, Bùi Triết ở đối diện không biết đã cúp điện thoại từ khi nào, sắc mặt trầm như nước lại mang ngữ điệu trêu chọc: “Xem ra anh cũng rất bận.”

“Công ty luật có người mới vừa đi làm…… khó tránh khỏi.” Triệu Dĩ Xuyên biết cậu không có hứng thú, chủ động cắt đứt đề tài, “Bỏ đi, vụ nhỏ thôi.”

Bùi Triết lại ngoài ý lộ ra vẻ tò mò: “Vụ án gì?”

“Ly hôn, nhưng mà hôm nay tôi…… trước tiên để cho trợ lý nói chuyện với đối phương một chút, xem có thể đạt thỏa thuận riêng tư hay không, cho rằng hai người đều là con gái sẽ dễ nói chuyện hơn so với tôi, ai ngờ được.” Triệu Dĩ Xuyên nhẹ nhàng nói, không có quá phiền não, “Trước tiên đừng nói đến chuyện này nữa, Bùi tổng, chuyện của cậu được giải quyết lại không ăn mừng sao?”

Bùi Triết cảm ơn anh một cách lịch sự.

“Đừng khách khí.” Triệu Dĩ Xuyên chỉ ra, “Cũng không phải tôi không nhận được bất kỳ lợi ích nào.”

Lời nói của anh ẩn chứa hàm ý sâu xa, nhưng Bùi Triết cũng không quá để tâm. Bất kể thế nào thì chuyện chất chứa trong lòng mấy tháng nay cũng đã giải quyết viên mãn, hiện tại cậu chỉ còn cảm giác được giải thoát nhẹ nhàng.

Bùi Triết ăn hai thìa cơm trưa, cảm thấy đã đến lúc, lại nói: “Còn có một chuyện tương đối phiền toái.”

“Hửm?”

Biểu tình vi diệu một lát, Bùi Triết vẫn là thản nhiên nói: “Tôi không nói cho bố mẹ biết, cho nên bọn họ cho rằng tôi và anh là bí mật yêu nhau, hơn nữa cũng không có ký kết trước hôn nhân.”

Bốn chữ như cào nhẹ trong lòng anh không đau không ngứa, đầu ngón tay cảm giác như chạm phải băng, nhất thời cảm thấy tê dại.

Triệu Dĩ Xuyên mặt không đổi sắc: “Vậy, sau đó?”

“Về chuyện chia tài sản anh không cần phải quá lo lắng, tôi sẽ xử lý. Nhưng trong tuần này họ sẽ biết đến việc chúng ta đi lãnh chứng, dựa theo tính cách của mẹ tôi, rất có thể bà ấy sẽ đòi gặp mặt anh.” Bùi Triết ám chỉ.

Nhưng Triệu Dĩ Xuyên không nhận ra: “Cho nên?”

Bùi Triết không còn cách nào khác đành phải trực tiếp nói: “Tôi có thể hẹn ngày trước với anh được không? Gặp phụ huynh.”

Cậu một hai không có bất kì mập mờ nào mà vô cùng uyển chuyển, nghe thấy ba chữ “gặp phụ huynh”, Triệu Dĩ Xuyên khẽ gật đầu, coi như đã chấp nhận yêu cầu khó xử này. Anh nếm quả bơ trong món salad, không có hương vị gì, nhai nó một lúc cho đến khi cảm giác sền sệt ở cổ biến mất, Triệu Dĩ Xuyên nhìn thẳng Bùi Triết: “Nhưng ít nhất thì tôi nghĩ rằng cậu đã nói chuyện này cho bố mẹ biết.”

“Cái gì?” Bùi Triết giả ngu.

“So với tưởng tượng của tôi đều không đáng kể, có chút giật mình.” Triệu Dĩ Xuyên giọng điệu trở nên nghiền ngẫm, “Bùi Triết, lúc chúng ta du học ở Mỹ, cậu giống như là còn chưa đạt đến trình độ này.”

Nước Mỹ, quãng thời gian mỏng manh trong ký ức.

Bùi Triết không thường xuất hiện ở trong phạm vi sinh viên nước ngoài cho nên Triệu Dĩ Xuyên cùng cậu tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng anh biết Bùi Triết khi đó cùng Bùi Triết hiện tại giống như hai người khác nhau. Anh trước sau vẫn không quên lần đầu gặp được cậu ở lễ Giáng Sinh, Bùi Triết thở ra một hơi dài trắng xóa khi cậu đứng ở huyền quan cởi khăn quàng cổ, nở nụ cười thẹn thùng trước một đám người nước ngoài ồn ào.

“Thật xin lỗi vì hôm nay tắc đường, tuyết rơi quá dày……”

Cánh cửa khép hờ, vào một đêm mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc ở Chicago, Triệu Dĩ Xuyên xuyên qua đám đông nhớ kỹ nụ cười đó, chân thành mà tha thiết, trong sáng đến mức như thể cậu sẽ đem hết thảy bí mật của mình mà nói cho anh nghe.

Đó là hình ảnh Bùi Triết của tuổi 20 mà Triệu Dĩ Xuyên cất giấu trong nhiều năm.

Nhưng giống như thạch tín cùng đường mật, anh nhớ nhung hình ảnh Bùi Triết, nhưng cậu dường như lại không để trong lòng.

Đối diện ở bàn ăn, Bùi Triết 27 tuổi nghe kể về thời sinh viên của mình ở Mỹ, vẻ mặt cậu hệt như khi cậu nghe tin có một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào ngày hôm qua.

“Thật sao?” Bùi Triết mặt không cảm xúc, “Tôi hiện tại đã không còn là sinh viên nữa rồi.”

Nước bắp cải tím khiến cho đầu lưỡi như muốn phát nổ, Triệu Dĩ Xuyên thật lâu mới nuốt xuống, cửa kính được kéo dài từ sàn đến trần nhà, nắng đầu đông ấm áp giống như là ngày xuân.

Anh nói: “Thật vậy.”

Hình ảnh bữa cơm trưa này hoàn toàn không giống với việc vừa đăng ký kết hôn, nửa thời gian sau lại càng không dễ nói chuyện. Bùi Triết không thích nói chuyện riêng tư lắm, Triệu Dĩ Xuyên cũng nghĩ đến công việc của mình, cứ ba phút lại trả lời một tin nhắn, thậm chí hai người còn không thèm nhìn nhau.

Cứ lơ đãng như vậy mà ăn xong một bữa cơm, Bùi Triết bấm chuông gọi nhân viên phục vụ đến quẹt thẻ.

“Để tôi trả.” Triệu Dĩ Xuyên cắt ngang cậu, dừng một chút lại giải thích, “Coi như trả tiền quần áo.”

Bùi Triết im lặng một lúc rồi dựa lưng vào ghế đáp: “Được.”

Bây giờ mới định thần lại, Bùi Triết hôm nay gặp mặt vẫn luôn giữ thế chủ động, cậu cũng lại chưa từng nghĩ đến làm như vậy có khiến Triệu Dĩ Xuyên cảm thấy không thỏai mái hay không. Bọn họ là mối quan hệ hợp tác nhiều hơn, không phải cấp trên cấp dưới, cũng không cần thiết phải phân biệt ai mạnh ai yếu, liệu tác phong cường chế của cậu có vô tình làm tổn thương đến Triệu Dĩ Xuyên không?

Điển hình như việc cậu mua áo sơ mi cùng với phụ kiện cho Triệu Dĩ Xuyên, đối với cậu việc đó có thể bình thường và lịch sự, nhưng hiện tại cậu cũng không phát hiện ra Triệu Dĩ Xuyên có thực sự cảm khó chịu vì điều đó hay không.

Nhưng dù có xin lỗi thì cũng đã muộn, lại còn có chút đột ngột.

Bùi Triết chăm chú nhìn Triệu Dĩ Xuyên thanh toán hóa đơn, một câu “Cảm ơn” cũng nói không nên lời.

Triệu Dĩ Xuyên đề cập đến thời đi học của cậu chỉ vài câu, Bùi Triết nghe, hình như nó đã từ rất lâu rồi.

Sự sáng lạn cùng tự do trong mắt người khác không để lại ấn tượng sâu sắc gì đối với Bùi Triết, cậu không nhớ nhung cũng không khao khát, đem quãng thời gian mình sống ở nước ngoài cho vào cuốn sổ đen. Khi đó cậu không có quá nhiều bạn cũ, nhưng bọn họ đều nói tính cách của Bùi Triết sau khi trở về Trung Quốc càng thêm nghiêm túc, lãnh đạm, nhạt nhẽo, thậm chí còn có chút lạnh lùng, hoàn toàn không giống trước kia.

Lúc này Bùi Triết sẽ thoáng nhớ lại quá khứ đã trải qua, sau đó phát hiện mình quên nhiều hơn là nhớ.

Ví dụ như cách đây không lâu, Sở Sướиɠ giới thiệu Triệu Dĩ Xuyên cho cậu, học chung một trường đại học, từng gặp nhau trong một bữa tiệc của một gia đình nào đó, sau lại còn cùng nhau cắm trại đi bộ leo núi, tựa như những chuyện mà cậu tham gia đều có sự xuất hiện của Triệu Dĩ Xuyên.

Nhưng Bùi Triết không thể nhớ.

Lúc này, đang ở trong những hồi ức mơ hồ, khuôn mặt của Triệu Dĩ Xuyên hiện ra trước mắt cậu: “Có cần phải tiễn cậu không? Dù sao thì mới uống rượu xong, khả năng chỉ có thể gọi taxi đến.”

“Tài xế đã tới rồi.” Bùi Triết nói xong, lại hỏi, “Còn anh?”

Triệu Dĩ Xuyên cười nói: “Công ty của chúng ta nằm ở hai hướng khác nhau, không phải cậu còn có việc sao? Cứ kệ tôi.”

Bùi Triết nghĩ một chút, liền không miễn cưỡng.

Tài xế đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe VIP trên tầng 3 của trung tâm thương mại, trong thang máy, chỉ có hai người ở trong một không gian khép kín, Bùi Triết không hiểu sao lại thấy lúng túng.

Trạng thái lý tưởng hẳn phải là như vậy, sau khi kết thúc sự việc bọn họ không còn liên quan gì đến nhau, nhưng sau một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi, Bùi Triết cứ thế mà có một cảm giác hoảng loạn khó có thể nhận ra, lo lắng rằng có phải mình đã bắt đầu khiến cho Triệu Dĩ Xuyên có ấn tượng không tốt. Rốt cuộc, đối với việc kết hôn giả thì Triệu Dĩ Xuyên không để ý lắm, nhưng thật ra lại có rất nhiều xung đột.

Cảm giác có người nắm thóp mình trong tay giống như kiến bò xung quanh không dễ chịu chút nào, nhất là khi bạn đời chỉ có một người duy nhất.

Vẫn là phải duy trì mối quan hệ tốt với Triệu Dĩ Xuyên.

Tầng 6.

“Đúng rồi.” Bùi Triết chủ động, không đủ tự nhiên mà cùng Triệu Dĩ Xuyên trò chuyện về cuộc sống hàng ngày của người trưởng thành, “Tôi nghe Sở Sướиɠ nói sau khi tốt nghiệp anh vẫn luôn ở Đông Hải làm trọng tài quốc tế, đến Hoa Văn không có tiếp tục làm sao?”

Triệu Dĩ Xuyên: “Hiện tại chỉ là luật sư tố tụng dân sự bình thường.”

Quá trình chuyển từ trọng tài quốc tế sang luật sư tố tụng dân sự không quá lớn, nhưng dù sao cũng đã từng sống ở nước ngoài, Hoa Văn lại không phải công ty luật nhỏ, anh làm sao có thể bắt đầu lại từ đầu để giải quyết tranh cãi ly hôn, ngay cả khi Triệu Dĩ Xuyên đã sẵn sàng thì các nhóm đối tác của Hoa Văn cũng chưa chắc đã đồng ý.

Khả năng cao có ẩn tình khác, Bùi Triết mơ hồ cảm thấy chính mình đã giẫm phải sấm, mất đi hứng thú nói chuyện.

“Bùi Triết, cậu có phải đang muốn bắt chuyện với tôi không?” Triệu Dĩ Xuyên có chút buồn cười nhìn cậu.

Bị vạch trần, Bùi Triết sắc mặt không thay đổi, chỉ có lông mi nhẹ nhàng mà rũ xuống.

“Thật ra không cần phải cố tình tán gẫu, ở cùng cậu tôi không cảm thấy khó xử, cậu cứ cảm thấy thoải mái đi.” Triệu Dĩ Xuyên nói, lòng bàn tay đặt lên người Bùi Triết đẩy nhẹ cậu về phía trước, ý bảo tài xế đã đến rồi.

Bùi Triết do dự nói: “……Được rồi.”

Chiếc xe tới đón Bùi Triết là chiếc Maybach của chính cậu, tài xế mở cửa, Bùi Triết lại không lập tức ngồi vào.

Cậu quay sang Triệu Dĩ Xuyên, cố gắng đưa câu nói này gần với tình bạn hơn là sự bố thí: “Nếu có vấn đề cần hỗ trợ cứ đề cập với tôi, không cần khách khí.”

Triệu Dĩ Xuyên cười, đôi mắt cong hình trăng non: “Vậy cậu đến công ty thì nói với tôi một tiếng.”

Anh ấy nhìn qua thật giống một người bạn trai kiểu mẫu.

Bùi Triết bị ý nghĩ trong đầu làm cho dở khóc dở cười, chỉ đơn giản nói lời tạm biệt, Triệu Dĩ Xuyên ở ngoài cửa sổ xe vẫy tay với Bùi Triết. Thời tiết đang từ trời nắng chuyển sang nhiều mây, bóng từ các tòa nhà bao phủ con đường xe chạy.

Đến đầu đoạn dốc, thân ảnh kia vẫn cứ đứng đó không đi.

Sơ mi trắng từ kính chiếu hậu dần dần mà không còn nhìn thấy, như là đồng thời, Triệu Dĩ Xuyên gửi cho cậu một tin nhắn Wechat.

Theo sau con heo nhỏ màu hồng là một hàng chữ, tên, địa chỉ và số điện thoại liên lạc, vừa nhìn là biết nó được copy paste từ địa chỉ của phần mềm mua sắm, không có liên quan gì đến hình đại diện dễ thương.

Không nói một lời, cảm giác căng thẳng của Bùi Triết lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Cậu tắt điện thoại di động, ngón tay lục lọi trong túi áo vest lấy ra cuốn sổ nhỏ bìa cứng màu đỏ mà cậu chưa từng nhìn đến nó từ khi nhận được. Chữ màu vàng đồng gần như phát sáng, Bùi Triết mở ra, trên mép ảnh nền đỏ có một con dấu chạm nổi, gập ghềnh, cũng may là không che mất mặt ai.

Cậu nhìn chăm chú bức ảnh chụp cùng Triệu Dĩ Xuyên thật lâu, thân xe đột nhiên xóc nảy, Bùi Triết sửng sốt, mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã mỉm cười. Đảo mắt nhìn bóng người trong cửa sổ xe, cậu chậm rãi thu lại biểu tình.

Cho nên sự việc như thế nào mà lại đi đến bước nảy?

Cậu cùng Triệu Dĩ Xuyên, tính toán đâu ra đấy, đây mới chỉ là lần gặp thứ hai trong năm nay.

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Tác giả có điều muốn nói:

Triệu-nắm bắt cơ hội động tay động chân-Dĩ Xuyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »