- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tinh Chấn
- Chương 22: Dừng lại ở đây
Tinh Chấn
Chương 22: Dừng lại ở đây
Editor: Phailin
Bữa cơm không có có thời gian bắt đầu và kết thúc chính xác, sau khi đám cưới kết thúc, những người người lớn tuổi trong nhà sẽ di chuyển chuyển đến những nơi khác để tụ họp lại nói chuyện với nhau.
Ba người người đánh đàn cũng đã kết thúc nhiệm vụ biểu diễn của mình sau khi các trưởng lão rời đi, phần âm nhạc được thay thế bằng hai ban nhạc rock’n roll. Bạn nhạc mà Diêu Điều thuê rõ ràng đã có trình độ nhất định, họ có thể chọn lọc các bài hát được giới trẻ yêu cầu, từ những năm 1980 đến những bài nhạc pop gần đây, và nhanh chóng biểu diễn phong cách riêng của mình.
Khung cảnh rất hài hòa, mặc dù Bùi Triết không đánh giá cao thể loại nhạc có nhịp trống mạnh mẽ và biểu đạt bùng nổ, nhưng nó lại rất hợp với không khí lúc này, ngay cả Tuy Trì An, người thường nghiêm túc và không hay cười, cũng đứng ở trong góc với vẻ mặt thoải mái, nhẹ nhàng rung đùi theo tiết tấu.
Các vị khách đều có vòng tròn riêng của họ, và trong một khoảnh khắc nào đó, Bùi Triết là nhân vật chính lại bị bỏ lại một mình.
Cậu rót cho mình một ly rượu, một hơi hơi cạn sạch, nhưng lại không uống được như ý muốn.
“A Triết!” Sở Sướиɠ vui vẻ chào hỏi cậu, “Đàn anh đâu?”
Sở Sướиɠ có thói quen gọi Triệu Dĩ Xuyên là “đàn anh”, tựa như bọn họ còn đang dừng lại ở cái thời sinh viên vô tư hồn nhiên.
Thấy Bùi Triết không lập tức trả lời, Sở Sướиɠ lại nhìn về phía sau cậu, nghi hoặc hỏi: “Anh ấy không đi cùng cậu à? Vừa nãy tôi thấy anh ấy tìm cậu…… Hai người có kế hoạch gì khác sao?”
“Không có……” Bùi Triết cố gắng giả vờ bình thường, nhưng nhưng dù có thế nào cũng không cười nổi.
“Vậy anh ấy đi đâu rồi?”
Bùi Triết không thể chống đỡ lại câu hỏi của Sở Sướиɠ, thay đổi đề tài nói Triệu Dĩ Xuyên có chút việc, cậu viện cớ một cách vụng về, không biết đối phương có tin hay không, Sở Sướиɠ lại không hề để ý.
“Đi thôi, đi thôi, bọn tôi đã đợi câu rất lâu rồi!” Cậu ta mỉm cười kéo Bùi Triết đi, “Đều đang tìm cậu……”
Bị Sở Sướиɠ kéo tới tới nơi đông người, Bùi Triết mới cảm thấy có gì đó, liền quay đầu nhìn về phía biệt thự.
Cửa sổ phòng ngủ chính hé mở, nhìn ra khoảng sân quá xa cũng không thể nhìn thấy gì. Cậu không biết Triệu Dĩ Xuyên có ở đó hay không, hay bây giờ anh đang rời đi, cậu chỉ nghĩ đến cuộc trò chuyện của họ mấy phút trước.
“Cho nên tôi làm cậu khó xử.”
Khi Triệu Dĩ Xuyên nói điều này, Bùi Triết không dám nhìn vào mắt anh.
Cậu theo bản năng phủ nhận, dây thanh quản nghẹn ngào như bị đốt cháy: “Anh không có….. Không phải, vừa rồi là tôi……”
“Nhất thời xúc động?” Triệu Dĩ Xuyên tiếp lời nói.
Không sai.
Chính là…… Nhất thời xúc động.
Thật ra Bùi Triết không muốn tìm cho mình lý do quá mờ mịt, nhưng cậu cũng không thể giải thích cho Triệu Dĩ Xuyên một chuyện nghe có vẻ vô lý — nói rằng không muốn nghe về tình yêu hay tình cảm, chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch, nhưng lại nhịn không được mà hôn anh, muốn tìm anh, vì anh mà âm thầm chờ mong.
Triệu Dĩ Xuyên có lẽ sẽ cho rằng cậu bị điên.
Có lẽ hảo cảm mà cậu vừa tích lũy trong lòng Triệu Dĩ Xuyên sẽ vỡ nát khắp nơi.
Bùi Triết lựa chọn im lặng, cậu rơi vào trạng thái hỗn loạn và không thể chống đỡ được.
Ánh nắng trong trẻo của buổi chiều mùa đông bị mây mù nuốt chửng và biến mất, không còn nhìn thấy bóng dáng, hơi ẩm trong không khí ngưng tụ, một cơn mưa sắp ập đến từ xa, mùi tanh của đất quanh quẩn hòa với mùi cỏ, tạo nên một cảm giác khó chịu, hoảng hốt mà sinh ra ảo giác rằng mùa xuân sắp tới.
Bùi Triết hiếm khi cảm thấy khoảng thời gian đó khó khăn như vậy, cho nên ngay khi Triệu Dĩ Xuyên chủ động lên tiếng, cậu dường như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại nói: “Vậy tới đây là kết thúc rồi phải không?”
Anh từng đề nghị sớm kết thúc mối quan hệ khi Bùi Triết tìm được người mình thích, vì sẽ tốt hơn cho cả hai nếu có lối thoát trước, Xem ra Triệu Dĩ Xuyên đã chủ động từ bỏ, nhưng những lời này vừa thốt ra, Bùi Triết trong đầu “ong” một tiếng.
…… Có ý gì?
Bùi Triết không thể tin được nhìn về phía Triệu Dĩ Xuyên, khϊếp sợ không thua gì cảm giác lần đầu tiên chia tay.
Môi cậu rất khô, không khỏi mím lại thành một đường: “Sao vậy?”
Đối với Triệu Dĩ Xuyên mà nói, câu này nói ra tựa như cậu đang giả vờ vô tội, anh mỉm cười, khóe miệng có chút cay đắng, thậm chí ngay cả đôi mắt sáng thường ngày cũng có chút ảm đạm: “Theo nghĩa đen, hạn chế tiếp xúc, đợi ba năm sau ly hôn.”
Bùi Triết suy nghĩ lung tung: À, vẫn còn tốt, anh ấy không phải muốn đi luôn bây giờ.
Nhưng cậu lại nhanh chóng sợ hãi lần nữa: Triệu Dĩ Xuyên lúc trước ám chỉ, tại sao bây giờ lại quên mất việc kết thúc sớm? Là không muốn chia tay cậu ngay lập tức, hay là thực sự thất vọng về cậu?
Đây không phải mối quan hệ hời hợt mà Bùi Triết muốn hay sao, vì lý do gì mà lúc này lại như mất hồn mất vía?
Triệu Dĩ Xuyên nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ, có chút thương hại, trên mái tóc anh trong nụ hôn vẫn còn sót lại một hai mảnh màu, hoa hồng trắng cài trên áo vẫn còn rất đẹp và tinh xảo.
“…… Tại sao?” Bùi Triết nghe thấy chính mình hỏi.
“Như thế này, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Triệu Dĩ Xuyên tiếp tục nói, “Vốn dĩ nên như vậy. Mối quan hệ của chúng ta……không phải là một cặp đôi thật sự, sớm hay muộn cũng sẽ tách ra. Ý tôi là trước tiên hãy hạn chế liên lạc, không gặp mặt nhau, quỹ đạo của cậu tuyệt đối sẽ không bị làm phiền bởi tôi, chờ đến lúc đó……”
Bây giờ Bùi Triết đã hiểu ý anh: Triệu Dĩ Xuyên sẽ không còn hợp tác vô điều kiện nữa.
Cậu gần như không thể đứng vững và phải dựa vào tường, dùng một tay che mắt lại.
Có lẽ Triệu Dĩ Xuyên ngay từ đầu đã đúng, Bùi Triết cho rằng giải pháp tốt nhất là đồng ý kết hôn, sau đó không can thiệp vào chuyện của nhau, không ai sẽ bị phân tâm. Thực tế lại bằng không, mối quan hệ không còn kết nối sẽ chỉ khiến hai người bước vào đầm lầy, càng muốn thoát ra thì càng chìm sâu.
Cuộc hôn nhân là giả, nhưng giấy đăng ký kết hôn là thật, hôn lễ là thật.
Nhưng Bùi Triết lại đẩy Triệu Dĩ Xuyên ra xa bằng một nụ hôn.
Cậu hiểu rõ, Triệu Dĩ Xuyên có phải sợ cậu động tâm hay không, sẽ không tuân thủ hứa hẹn ban đầu. Triệu Dĩ Xuyên nhất định đã có người mình thích, cậu vừa rồi quả thật hiểu lầm đối phương, hóa ra câu “Tôi không tin cậu không cảm nhận được” nghĩa là……
Triệu Dĩ Xuyên không thích cậu.
Sau khi im lặng đến nghẹt thở, Bùi Triết khàn giọng nói với Triệu Dĩ Xuyên: “…… Thật xin lỗi, đều là tôi sai.”
“Cậu không cần xin lỗi tôi.” Triệu Dĩ Xuyên nói xong, đi ngang qua cậu ra khỏi phòng, lại dừng lại nói: “Thật ra, ngay từ đầu chúng ta không nên kết hôn.”
Thỏa thuận bị ràng buộc bởi lợi ích, mối quan hệ hời hợt đã thỏa thuận không thể lẫn lộn với cảm xúc, nếu một ngày nó vượt quá mức ranh giới đã định, thì mối quan hệ sẽ sớm gặp nguy hiểm.
Những gì mà cậu cho và yêu cầu từ Triệu Dĩ Xuyên hoàn toàn không công bằng, tiền không thể mua được tất cả.
“Anh không……” Bùi Triết càng nói càng khó khăn, đầu óc cậu hỗn loạn, hiện không thể diễn tả được suy nghĩ của mình, “Tôi cứ nghĩ rằng anh không để ý chuyện này cho nên mới……”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Triệu Dĩ Xuyên cắt ngang lời cậu, đã hoàn toàn hiểu rõ, “Nên người nói xin lỗi phải là tôi.”
Trong một khoảng thời gian dài không nháy mắt, vành mắt của Bùi Triết đã ửng đỏ, âm thanh từ giọng mũi mơ hồ phát ra.
“Hửm?”
“Có lẽ tôi và cậu đều suy nghĩ đơn giản, cảm thấy ‘chuyện này chẳng là gì cả’. Nhưng kết quả đến bước này, tôi không thể không nghĩ đến những yêu cầu khác sẽ có trong tương lai, và liệu không biết tôi có thể chấp nhận và đối mặt hay không.” Triệu Dĩ Xuyên hít sâu một hơi, “Bùi Triết, đáp án của tôi là ‘không thể’...... Tôi không thích nói dối, tôi đã từng nói với cậu rồi.”
Bùi Triết nghe không lọt, hai bên tai ù ù: “Tôi biết.”
Triệu Dĩ Xuyên nhìn sâu vào trong mắt của cậu.
Không, em không biết.
Trong lòng anh thầm nói: Em một chút cũng không biết.
Anh chờ đợi cơ hội được gặp lại Bùi Triết, mặc dù anh có thể không nghiêm túc hay cố chấp như vậy, nhưng anh vẫn luôn chờ đợi. Mà cơ hội rốt cuộc cũng tới rồi, anh không buông tay, anh để cho ánh mắt của Bùi Triết nhìn anh lâu hơn nữa tùy ý anh muốn, có lẽ Bùi Triết cũng có tình cảm với anh ở một thời điểm nào đó, Triệu Dĩ Xuyên cũng tự tin mà cảm thấy như vậy, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
Anh muốn có được Bùi Triết, bất kể thủ đoạn nào, ngay cả khi có một cuộc hôn nhân nực cười như vậy ở trước mặt.
“Không nên kết hôn” không có nghĩa là “từ bỏ”, khi anh đang thử lễ phục, khi nhìn thấy chiếc nhẫn, hay ngay cả khi anh nắm tay và cảm thấy lo lắng đang trào dâng, thì anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc “từ bỏ”.
Cho đến khi cảm nhận nụ hôn quá mức nghiêm túc của Bùi Triết.
Triền miên lại xa cách, dịu dàng mà mãnh liệt, lập tức đánh thức Triệu Dĩ Xuyên.
Bùi Triết sẽ không yêu anh.
Bùi Triết sẽ không bao giờ nhận ra rằng, giữa họ có thể tồn tại thứ tình yêu.
Ít nhất hiện tại, chỉ cần giấy tờ đăng ký kết hôn này, cặp nhẫn kim cương này, đám cưới này, danh hiệu này còn tồn tại, Bùi Triết sẽ không vì anh mà nghĩ đến tình yêu giữa hai người, Những thứ đó sẽ nhắc nhở Bùi Triết rằng, mối quan hệ của bọn họ chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch.
Và rồi tình yêu của anh cũng sẽ kết thúc.
Số phận luôn công bằng, sau khi nghe được mong muốn của Triệu Dĩ Xuyên, đã cho anh cơ hội để gặp lại Bùi Triết, nhưng lại trêu đùa anh, làm anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tước đi quyền tự do đến gần Bùi Triết của anh trong mối quan hệ hôn nhân này.
Lẽ ra anh không nên đồng ý cùng Bùi Triết kết hôn, nấm mồ này đã biến tình yêu của anh thành trục lợi.
“Tôi thật tệ.” Triệu Dĩ Xuyên cuối cùng nghĩ.
Giữa lúc bạn bè tụ tập sôi nổi, Sở Sướиɠ gọi điện điện cho Triệu Dĩ Xuyên, nói muốn mời một nhân vật chính khác đến, muốn giới thiệu Bùi Triết với những người bạn thời thơ ấu của cậu ấy.
Bùi Triết cản cậu ta lại.
“Đừng quấy rầy Triệu Dĩ Xuyên.” Cậu nói, nói dối một cách tự nhiên, “Anh ấy rất mệt, cần phải nghỉ ngơi.”
Sở Sướиɠ sửng sốt một lát, sau đó nhếch mép cười, dài giọng nói: “Ồ~~~”
“Tôi hiểu, tôi hiểu!” Bên cạnh có người cũng bắt đầu ồn ào: “Nhưng mà A Triết, hai người cũng gấp gáp quá, mặt trời còn chưa có lặn, lúc mà tôi cùng vợ tôi kết hôn……”
“Việc của cậu cẩn thận tôi nói với chị dâu!”
“Ấy từ từ, đừng như vậy……”
“A Triết tới uống với tôi một ly đi!”
Hỗn loạn một hồi, trên bãi cỏ khắp nơi đều tràn ngập niềm vui, ánh mặt trời lẩn trốn sau đám mây dày đặc.
Bùi Triết cúi đầu xoa xoa mắt.
Vừa rồi có một cơn gió hơi lạnh thổi qua, đôi mắt của cậu đột nhiên rất đau.
Đám cưới có thể nói là kết thúc tốt đẹp, không ai để ý đến tại sao không thấy Triệu Dĩ Xuyên xuất hiện nữa. Đối với bọn họ mà nói, trong đám cưới chỉ có Bùi Triết là nhân vật chính, người còn lại có hay không không cần thiết.
Khi Bùi Triết có thời gian rảnh để lên tầng, thì phòng ngủ đã trống rỗng.
Khung chat không có lời nào, Bùi Triết ngồi bên mép giường, cậu cầm điện thoại suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là gửi tin nhắn cho Triệu Dĩ Xuyên: “Anh về nhà à?”
Triệu Dĩ Xuyên rất nhanh đã phản hồi cậu, giọng điệu lại thờ ơ.
“Ừ, ở đây bắt taxi không dễ, tôi đưa Ninh Tư Nghiêu về trước, không quay lại đâu.”
Anh luôn luôn lịch sự như vậy.
Bùi Triết không thấy lý do này có gì để bắt lỗi, nói: “Vậy được rồi.”
Triệu Dĩ Xuyên nói: “Hôm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
…… Có nghĩa là không muốn kéo dài câu chuyện với cậu.
Bùi Triết một tay ôm mặt, ngơ ngác ngồi trên tấm thảm cạnh cửa sổ một lúc lâu.
Trong lòng dường như có rất nhiều thứ muôn màu muôn vẻ muốn bộc phát ra, nhưng lối ra lại quá nhỏ hẹp, một cái lỗ nhỏ cũng không thể làm chúng nhìn thấy được ánh sáng ban ngày nữa, chờ đến lúc có thể chui ra thì……
Màu sắc lại phai nhạt đi.
Không còn mạnh mẽ, không còn nồng cháy, mọi thứ đều giống như một mặt hồ phẳng lặng.
“Triệu Dĩ Xuyên đi về rồi.” Bùi Triết nghĩ.
Hơn nữa, có lẽ Triệu Dĩ Xuyên có thể sẽ không muốn gặp cậu trong khoảng thời gian ngắn.
Sau đó, cậu có thể dùng trăm lý do để giải thích cho sự vắng mặt đột ngột của Triệu Dĩ Xuyên. Kể từ hôm nay trở đi, cuộc sống của họ sẽ trở lại bình thường như ban đấu và sẽ không làm phiền đến nhau. Trừ phi Triệu Dĩ Xuyên gặp khó khăn, nếu anh chịu mở miệng, Bùi Triết sẽ không do dự mà giúp anh hết sức mình, còn nếu anh không vướng bận gì, thì Bùi Triết cũng không thể tiến thêm nửa bước.
Họ thề sẽ dành cả quãng đời còn lại bên nhau, trên nhẫn khắc hi cái tên, nụ hôn dưới cơn mưa hoa hồng trắng
Nhưng cuối cùng lại cũng chẳng có gì xảy ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tinh Chấn
- Chương 22: Dừng lại ở đây