Editor: Phailin“Đây là gì?”
Tùy Trì An bất mãn lại nghi hoặc nhìn tấm thiệp màu hồng phấn đặt trên bàn.
Bùi Triết cầm lấy bút máy của Tùy Trì An, ấn xuống bàn: “Thiệp mời hôn lễ của tôi, còn có cả quà kỷ niệm. Trưa thứ bảy, tại trang viên ‘thiên nga bảo’ ở phía nam, không cần người đi theo…… Tất nhiên, cậu không rảnh thì không đến cũng được.”
“Biết rồi.” Tùy Trì An bình tĩnh trả lời.
Nói xong, hắn liền đem quà và thiệp mời được đóng gói tinh xảo cất vào trong ngăn kéo, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bản thay đổi kế hoạch trên màn hình máy tính với vẻ oán hận, cũng không biết có nghe hay không.
Đây đã là tấm thiệp mời cuối cùng mà Bùi Triết đưa.
Hôn lễ đếm ngược còn sáu ngày, Bùi Triết đã bàn giao gần hết công việc, chỉ để lại hai ba cuộc họp quan trọng để tiếp tục tham dự. Sau khi giải thích với Tùy Trì An, kiểm tra và xác nhận rằng hầu hết các sắp xếp trong công việc đều đã được xử lý, Bùi Triết gọi hai cuộc điện thoại, sửa đổi một phương án chấp hành, kiểm tra lại thời gian sau khi kết thúc.
Cậu đứng dậy, Khương Gia Ngọc lập tức cầm theo hai túi lớn đi phía sau Bùi Triết, gọi điện thoại cho tài xế.
Hôm nay cậu có hẹn với Triệu Dĩ Xuyên đi thử đồ cưới.
Ngồi trên xe, Bùi Triết như suy tư gì mà nhìn bàn tay phải của mình một lát, nhắc nhở Khương Gia Ngọc: “Đồ sáng nay tôi nhờ cô lấy đã chuẩn bị xong chưa?”
Khương Gia Ngọc không dám chậm trễ: “Bùi tổng, tôi có mang nó theo đây.”
“Đưa cho tôi.” Bùi Triết nói, dựa vào ghế sau xe, lại nói thêm một câu với cô, “Cảm ơn.”
Maybach lái qua vài ngã tư, Bùi Triết bỗng nhiên cảm thấy như mình đang ngồi trên đống lửa. Cậu không thể không thừa nhận, chính mình cũng bắt đầu lo lắng, vì thế mà cứ cúi đầu kiểm tra lịch sử cuộc trò chuyện trên điện thoại, đáng tiếc công việc của cậu gần như đã hoàn thành, sinh hoạt cá nhân thì không có gì mới mẻ, cho nên muốn dời đi lực chú ý của cậu quả thực rất khó khăn.
Ngón tay của Bùi Triết cuối cùng dừng lại ở trên một khung chat.
Mặt đối mặt với chú heo nhỏ màu hồng thật lâu, lại đi qua thêm một ngã tư nữa, cậu nghĩ “Bây giờ nhắn cho anh ấy cũng không phải quá đột ngột”, suy nghĩ xem nên mở đầu như thế nào, sau đó hỏi: “Anh đi chưa?”
Gần như ngay lập tức, điện thoại rung lên, Triệu Dĩ Xuyên đáp lại cậu bằng một emoji.
Con mèo gật đầu.jpg
Triệu Dĩ Xuyên theo sau nói: “Trên đường tôi đã mua hai hộp dâu tây, lát nữa đến sẽ đưa cho cậu một hộp.”
Hai chữ dâu tây cụ thể mà sinh động, lập tức trong đáy mắt cậu lại chuyển thành hình dạng ngọn miệng. Bùi Triết thầm nghĩ, Triệu Dĩ Xuyên dường như luôn có cách khiến cho cậu phải chờ mong.
Kể từ sau hôm đến nhà Triệu Dĩ Xuyên vào ngày đầu năm mới, quan hệ giữa hai người bọn họ đã tiến thêm một bước, có đôi khi bọn họ nói chuyện khiến cho Bùi Triết cảm thấy rằng họ đã là bạn bè. Mà nếu đã là bạn bè, nói có thể nhiều thêm vài câu, Triệu Dĩ Xuyên sẽ đùa giỡn với cậu, và cậu thỉnh thoảng sẽ bắt chuyện, điều này làm cho Triệu Dĩ Xuyên rất ngạc nhiên.
Bùi Triết không ghét mối quan hệ này, mỗi người đều có thứ mình cần, đồng thời cũng có thể duy trì thể diện và tình bạn.
Toàn bộ kế hoạch và quy trình của đám cưới được phụ trách bởi một ê-kíp chuyên nghiệp, cố gắng chính xác đến từng milimet.
Người lập kế hoạch đang hợp tác cùng Bùi Triết tên là Diêu Điều, cái tên khá thú vị, Bùi Triết đã gặp qua cô ấy một lần trong buổi bàn kế hoạch đầu tiên, là một người phụ nữ chuyên nghiệp, có phong cách năng động và ý tưởng không gò bó. Bùi Triết đã từng tiếp xúc với cô ấy, có ấn tượng tốt, cảm thấy rất đáng tin cậy.
Việc thử đồ cũng do một tay Diêu Điều sắp xếp, địa chỉ đã được gửi cho bọn họ từ hai ngày trước.
Triệu Dĩ Xuyên đến sớm, khi Bùi Triết đến, anh đang đứng ở trước cửa kính nói chuyện cùng Diêu Điều để chờ cậu. Nữ nhân mặc một bộ đồ rộng thùng thình, dáng người cô vốn đã cao gầy, lại có vẻ mặt khá lạnh lùng, giống như một ma nơ canh gầy guộc bên cửa kính.
Nhìn thấy cậu, lời mở đầu của Diêu Điều lại rất đặc biệt: “Bùi tổng, chồng của anh trông thật giống như người mẫu.”
Bùi Triết bắt tay với cô, ngượng ngùng cười không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Triệu Dĩ Xuyên đối với câu nói này lại rất hưởng thụ, mỉm cười rạng rỡ như thể đang tắm mình trong gió xuân.
Nơi thử đồ là một studio tư nhân, nghe nói ông chủ hiện tại là đời thứ tư được truyền lại, lúc bắt đầu thành lập có thể ngược về từ thời dân quốc. Ông chủ rất ít nói, cũng không dựa vào studio để kiếm cơm, cho nên không tiếp người lạ, chỉ có thể dựa vào khách quen cùng bạn bè giới thiệu mới có thể đặt lịch ở đây.
“Vốn dĩ anh gọi gấp như vậy tôi cũng không chuẩn bị kịp, nhưng mà ai bảo tôi là người tốt cơ chứ.” Diêu Điều nghiêm mặt cười nói, lại có chút hài hước khác thường, “Đương nhiên, chồng của anh đẹp trai như vậy đúng là không uổng công.”
Chưa đến nửa giờ mà cô ấy đã khen Triệu Dĩ Xuyên tới mấy lần, có vẻ như cô ấy rất thưởng thức vẻ đẹp của Triệu Dĩ Xuyên.
Ban đầu Bùi Triết nghe vậy có hơi lúng túng, nhưng giờ cậu buộc phải làm quen với nó, ngồi ở bên cạnh xem Triệu Dĩ Xuyên lấy số đo quần áo.
Dâu tây mà Triệu Dĩ Xuyên nhắc đến đã được đặt ở trong tay Bùi Triết, trên hộp có in logo của một siêu thị nhập khẩu nào đó, ngay cả người không đi siêu thị như Bùi Triết cũng biết siêu thị này nhập khẩu trái cây vô cùng đắt đỏ.
Bùi Triết cầm một quả lên nếm thử.
“Ngon không?” Triệu Dĩ Xuyên hỏi cậu khi anh đang đo chiều rộng vai và vòng eo.
Rất ngọt, nhưng vị lại vô cùng thanh mát, dư vị tràn ngập hương thơm của trái cây, không có bị béo ngậy quá mức do các thành phần nhân tạo thêm vào.
Bùi Triết gật gật đầu: “Không tồi.”
Bị ông chủ thiết kế vỗ vào phía sau lưng, Triệu Dĩ Xuyên nghiêng người, nhưng đầu lại quay lại nhìn Bùi Triết, ngón tay không an phận mà động đậy: “Cho tôi một quả.”
Vốn định giả vờ như không nghe thấy, nhưng cậu lại không thể bỏ qua đôi mắt hơi ngấn nước của Triệu Dĩ Xuyên. Xung quanh có những ánh mắt khiến cho cậu cảm giác như trở về ngày đăng ký kết hôn ở cục dân chính, ngay cả Khương Gia Ngọc đang ngồi cạnh cửa cũng cố ý thả chậm tốc độ tay đang gõ trên bàn phím.
Đúng là cưỡi trên lưng cọp thì khó mà leo xuống.
Bùi Triết âm thầm thở dài, cầm dâu tây đi đến bên người Triệu Dĩ Xuyên đưa cho anh.
Nhưng Triệu Dĩ Xuyên không có ý định cầm lấy nó, anh vẫn duy trì tư thế duỗi ngang hai tay, để cho nhà thiết kế lấy số đo dễ dàng hơn. Cứ như vậy, khoảng cách chiều cao ban đầu không dễ thấy đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, nó cũng khiến cho Bùi Triết như rơi vào trạng thái sắp được ôm, tiến thoái lưỡng nan mà do dự một lát.
Triệu Dĩ Xuyên cụp mắt xuống, dùng ánh mắt để ám chỉ rằng: “Quả thứ hai bên trái nhìn có vẻ ngon.”
Trong lòng nghĩ “theo anh ấy một lần thôi”, nhưng cơ thể như phản xạ có điều kiện mà chống lại một số tiếp xúc gần gũi, hết lần này đến lần khác vượt ra khỏi cảm giác an toàn, Bùi Triết cố gắng không để cử chỉ của mình mất tự nhiên, cầm dâu tây lên.
Khi nó được đưa lên bên môi Triệu Dĩ Xuyên, ánh mặt trời dường như sáng hơn.
Người nọ nhìn cậu, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt mang theo tia xâm lược nhìn thẳng vào cậu, làm cho Bùi Triết trỗng rỗng trong phút chốc.
Đầu ngón tay của cậu dường như bị thứ gì đó cọ qua trong giây lát.
Thật giống như là đang hôn.
Giống như một tia chớp, cảm giác tê dại chạy dọc qua các dây thần kinh, Bùi Triết không nghĩ được gì lùi về sau nửa bước, Triệu Dĩ Xuyên đoán được ý định của cậu nên đã vòng một nửa cánh tay của mình ra sau eo Bùi Triết ngăn cản cậu.
Gần như toàn thân bắt đầu run lên, cổ họng của Bùi Triết khẽ động, lông mi vẫn luôn rũ xuống. Trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: Bây giờ mà chạm mắt với anh ấy, chỉ cần trong giây lát thôi cậu sẽ hoàn toàn trần trụi trước mặt Triệu Dĩ Xuyên, không có bất kỳ bí mật nào.
Bàn tay buông thõng xuống vẫn đang cầm một quả dâu tây.
Quả dâu bị cắn đi mất một miếng, thịt quả đỏ mọng như đang rung động, giống như nhịp tim cậu đang rối loạn.
“Xong rồi sao?” Bùi Triết dùng âm lượng mà chỉ có hai người nghe thấy để hỏi Triệu Dĩ Xuyên, gần như là đang thỉnh cầu, “Tôi không thích như vậy……”
Triệu Dĩ Xuyên ánh mắt rũ xuống, cầm lấy một nửa quả dâu tây còn lại.
Đồng thời cánh tay ở phía sau eo cũng rút lại.
Bọn họ chưa nói được nửa câu, nhà thiết kế đã gọi Triệu Dĩ Xuyên đi và nói rằng có một số chỗ cần phải cởϊ qυầи áo ra để đo. Bùi Triết bị bỏ lại tại chỗ, ngơ ngác đứng chôn chân một lúc lâu, vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm cho lắm.
Trong cổ họng như có thứ gì nghẹn lại, một lúc lâu sau, Bùi Triết mới vượt qua được cảm giác không thoải mái ban nãy.
Không thích bị đυ.ng vào, không thích ôm, hôn môi, cùng với tất cả những hành động thân mật khác.
Không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, nhưng Bùi Triết nhớ rõ ràng lần đầu tiên cậu nhận ra là lúc ở sân bay khi cậu trở về nước, Sở Sướиɠ đã về Hồng Thạch trước cậu được nửa năm, lúc ấy đã ra sân bay chào đón cậu bằng một cái ôm vô cùng nhiệt tình.
Lúc đầu Bùi Triết không để trong lòng, sau đó liền cảm thấy có chút buồn nôn không báo trước, nhanh chóng đẩy Sở Sướиɠ ra.
Sở Sướиɠ giúp cậu phân tích, sau đó liền rút ra kết luận là hành động của Francesco khi họ chia tay đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Bùi Triết. Nhưng lúc đó bọn họ đã chia tay được hơn một năm, không khớp cho lắm.
Cuộc thảo luận kết thúc mà không có bất kỳ manh mối nào, gác lại cho đến giờ, Bùi Triết cũng chưa tìm ra lý do cho điều đó.
Trước đó không lâu bị Triệu Dĩ Xuyên hôn môi, ngoài trừ cảm giác trống rỗng ra thì không có thêm cảm giác nào khác, Bùi Triết cho rằng chứng dị ứng của mình đã khỏi, nhưng hôm nay đầu ngón tay được môi anh chạm vào lại trở nên tê dại, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lại lần nữa quay về. Như muốn thiêu đốt cậu, nuốt chửng cậu, hoặc muốn cắt đứt cậu khỏi phần còn lại của thế giới.
Bùi Triết xoa đầu ngón tay liên tục, gần như căng thẳng hồi lâu, nhưng vẫn không thể giải tỏa được sự nóng nảy và nhịp tim cao, cuối cùng sau khi uống một cốc nước đá mới trở lại bình thường.
Là do sinh lý, phần lớn cũng là do tâm lý kí©h thí©ɧ, Bùi Triết biết rằng nó không liên quan gì đến Triệu Dĩ Xuyên.
Cậu nghĩ hay là mình vẫn nên đi gặp bác sĩ.
Nhưng giải thích như thế nào về nụ hôn môi của Triệu Dĩ Xuyên lại trở thành ngoại lệ?
Tình huống bất ngờ khiến Bùi Triết như mơ trong nửa sau của quá trình thử đồ, Diêu Điều chỉ như nào, cậu đều làm theo như vậy, trong suốt quá trình đều giống như một con rối không có suy nghĩ.
Bộ cuối cùng thử là lễ phục của nghi thức tuyên thệ, Diêu Điều lấy ra hai bộ âu phục màu đen, cả hai đều có kiểu dáng giống nhau, màu sắc và chất liệu hài hòa, chỉ có một vài chi tiết hơi khác một chút. Bởi vì là hôn lễ nên trang trí có hơi khoa trương, khuy măng sét và kẹp cà vạt đều lấp lánh như pha lê, nhưng kim loại cài áo bắt mắt nhất đã được gỡ bỏ, thay vào đó là một vài bông hoa để cho ra hiệu quả chỉnh thể.
Hoa hồng màu hồng thì có hơi thái quá, hoa hồng đỏ thì lại quá lỗi thời, Diêu Điều một tay cầm hoa đậu đỏ, một tay cầm hoa linh lan, do dự mà đưa cho Triệu Dĩ Xuyên thử nhiều lần.
“Trông không có ý nghĩa……” Diêu Điều cau mày, không hài lòng với chính mình.
Triệu Dĩ Xuyên nhìn chăm chú vào mình trong gương.
Anh nhìn một lúc, ánh mắt chuyển qua trên người Bùi Triết.
Mặc dù ngồi ở trên sô pha rất dễ khiến cho con người ta trở nên lười biếng, nhưng Bùi Triết thân trên lại thẳng tắp, nửa đầu hơi cúi xuống, ngón tay chống cằm, đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.
“Bùi Triết?” Triệu Dĩ Xuyên gọi cậu, “Bó hoa bên cạnh cậu trông thế nào?”
Bùi Triết trước tiên “Hửm” một tiếng, sau đó mới tỉnh táo nhìn về phía anh, bị ánh mắt của Triệu Dĩ Xuyên dẫn đường, cậu quay đầu lại, bắt gặp một bó hoa hồng trắng như sương đang ở trên mặt bàn.
Còn chưa trả lời, Triệu Dĩ Xuyên đã đi về phía cậu, vươn tay cầm bó hoa hồng trắng ở trên bàn ôm vào trong lòng. Anh xoay người nhìn vào trong gương một lát, vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Dĩ Xuyên ngồi xổm xuống, tầm mắt hơi thấp hơn so với Bùi Triết.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Nhẹ nhàng thảo luận cùng cậu, Triệu Dĩ Xuyên còn mang theo ý cười.
Cảm giác tê dại nơi đầu ngón tay vẫn còn nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, bản hòa tấu concerto cung a thứ đang được bật trong phòng, có lẽ là bởi vì âm nhạc, Bùi Triết cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
“Cũng được.” Bùi Triết nói, thanh âm cùng ánh mắt đều trong trạng thái mơ hồ.
Triệu Dĩ Xuyên hơi nghiêng đầu: “Hôm nay cậu không có tâm trạng sao?”
Im lặng chính là thừa nhận, Bùi Triết không thể diễn tả sự kỳ lạ của mình, xin lỗi một cách vô ích: “Tôi xin lỗi.”
“Tôi biết cậu không muốn kết hôn với tôi.” Triệu Dĩ Xuyên rất bình tĩnh, anh tùy ý cài một bông hoa hồng trắng lên ngực áo vest, ngồi xuống sô pha bên cạnh Bùi Triết.
Âm lượng của anh không cao không thấp, nhưng ánh mắt của những người đang im lặng không thể duy trì nhìn họ được nữa. Diêu Điều sắc mặt cứng đờ, mỉm cười hòa giải nói Bùi tổng chắc là mắc chứng sợ tiền hôn nhân, đồng thời cũng bảo mọi người ra ngoài để cho họ có không gian riêng tư, mặc dù cô cũng không biết có thực sự tác dụng hay không.
Nhân viên không liên quan đều đã giải tán, Triệu Dĩ Xuyên cúi người, cố gắng nhìn biểu cảm của Bùi Triết.
“Có phải có chuyện gì không?” Triệu Dĩ Xuyên hỏi.
Bùi Triết mê mang ngẩng đầu nhìn anh.
Ngày thường, tác phong của cậu luôn vô cùng mạnh mẽ, giọng điệu ra lệnh có mười phần đáng tin, những điều này sẽ khiến người ta không để ý rằng Bùi Triết thực ra có một khuôn mặt mềm mỏng. Cậu có làn da trắng khỏe, không lộ xương, đôi mắt hạnh, bên môi có đường viền mờ, đuôi lông mày gần như không có độ cong, khí chất mềm mại thư sinh.
Ngoài ánh mắt ra, trên mặt Bùi Triết không hề có chút sắc bén nào, lúc này cậu im lặng mím môi có chút cố chấp, làm Triệu Dĩ Xuyên liên tưởng tới con chuột hamster đáng thương lại bận bận rộn rộn ở nhà.
“Không có gì.” Bùi Triết chán nản nói, “Nghĩ tới một chuyện trong quá khứ.”
“Nếu không tình nguyện, tôi sẽ không ép cậu.” Triệu Dĩ Xuyên đưa tay xoa xoa mái tóc đen của Bùi Triết.
Không ngờ lần này Bùi Triết lại không hề né tránh hành động của anh. Cậu cúi đầu xuống, lòng bàn tay của Triệu Dĩ Xuyên dừng lại sau đầu cậu một lúc lâu.
Căn phòng yên tĩnh lạ thường, dường như trầm xuống mất hai đến ba phút, Triệu Dĩ Xuyên cùng Bùi Triết đồng thời lên tiếng.
“Nếu không…… Hay là thôi đi?”
“Tôi có chuẩn bị nhẫn.”