Editor: PhailinBây giờ đã là tháng 11, nhiệt độ 18 độ duy trì ở mức tương đối dễ chịu, không có chút dấu vết nào của dòng biển lạnh đang hướng về phía nam. Mấy ngày nay trời nắng, gió biển càng lúc càng thêm ôn nhuận, cây ngô đồng cuộn tròn thân mình như muốn đổ.
Mọi thứ chỉ ra rằng mùa đông năm nay sẽ là một mùa đông ấm áp.
Càng về trưa, mặt trời càng lúc càng thêm rực rỡ.
Trong phòng họp trên tầng 23 của một tòa nhà văn phòng ở bên cạnh trung tâm CBD, cuộc họp về vụ thu mua đầu phiếu của một công ty nhỏ vừa mới kết thúc, cuộc họp đã chấm dứt và mọi việc đều đã được giải quyết.
Sau khi nhân viên tham gia cuộc họp rời đi, trong phòng trở nên yên tĩnh, sự trang trọng và áp lực của vài phút trước giờ đã biến mất.
Ở phía xa bên trái trước bàn hội nghị, người đàn ông trung niên duy trì tư thế uể oải vẫn đang xem các đề án của cuộc họp. Ông nhớ lại việc thư ký cuộc họp đã công bố kết quả bỏ phiếu từ mười lăm phút trước, nỗ lực của chính mình coi như là vô ích.
Rõ ràng đã sớm mua chuộc từng người, nhưng tại sao?
Bị từ chối bởi số lượng lớn phiếu bầu.
“Khó tin sao?”
Một thanh âm nói ra suy nghĩ trong lòng, Trình Chấn Dũng khϊếp sợ mà nhìn về phía lối vào của phòng họp.
Không biết từ lúc nào, đã có một thanh niên đứng ở đó.
Thanh niên dáng người cao gầy, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt và lông mày đen nhánh, đôi môi mỏng không chút thần sắc, khiến làn da của cậu càng trở nên nhợt nhạt. Ngũ quan hình dáng đều ôn hòa, cậu khoác một thân âu phục đen lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, khiến cho thân ảnh có chút bất cận nhân tình.
Đối diện với ánh mắt của Trình Chấn Dũng, khóe miệng của cậu nhếch lên một nụ cười lịch sự: “Xem ra chú rất thất vọng.”
“Bùi Triết!” Trình chấn dũng mãnh mà đứng lên, “Mày rốt cuộc đã động tay động chân gì?!”
Nhưng chất vấn cả họ lẫn tên vẫn không thể thay đổi được sự chột dạ của Trình Chấn Dũng. Nghe vậy, ý cười bên môi Bùi Triết chợt tắt, tầm mắt lướt qua bản đề án trên bàn.
Cậu nhẹ giọng nói: “Trình phó tổng, xin chú ý lời nói.”
Trình Chấn Dũng ngoài mạnh trong yếu mà đóng tài liệu lại, lạnh lùng nói: “Hạng mục này căn bản không liên quan đến mày, mày cùng lắm cũng chỉ là người phụ trách của một công ty con mà thôi…… Có tư cách gì mà nhúng tay vào hội đồng quản trị?”
“Bởi vì Trác Phong vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh của công nghệ Khải Vinh, không phải tôi với chú đều biết sao?”
Bùi Triết nói chuyện thanh âm không lớn, tốc độ thong thả ung dung không mang theo cảm tình gì, nhưng Trình Chấn Dũng lại vô cùng hoảng sợ.
Giống như hậu bối chưa đến 30 tuổi trước mặt này đã nhìn thấu hết tính toán của chính mình…… Không, không chỉ có nhìn thấu, thậm chí còn bắt đầu nhúng tay vào xử lý.
Như ông ta suy nghĩ, sau một lúc im lặng Bùi Triết tiếp tục nói: “Trác Phong đang trên bờ vực của phá sản, trọng tổ khó khăn, hạng mục đang dang dở, nợ nần nghiêm trọng. Nếu so sánh ra thì chỉ có công nghệ ít ỏi được cấp bằng sáng chế đó mới hấp dẫn được Khải Vinh.”
Trình Chấn Dũng: “……”
Bùi Triết lấy ra một tập văn kiện từ công văn trong cặp, cũng không thèm nhìn tới Trình Chấn Dũng.
“Thu mua Trác Phong giống như là tiến cử kỹ thuật tiết kiệm chi phí, nhưng che giấu căn bản không thể nào giải quyết được. Chú muốn thu mua Trác Phong chẳng lẽ chỉ vì tìm một con rối đáng tin cậy, về sau dễ dàng đạt được quyền lên tiếng, nhân tiện còn có thể chèn ép công nghệ Khải Vinh, quả thực là một cách làm thông minh.”
Thấy Trình Chấn Dũng không nói, cậu như dự kiến mà nhướng mày, sau đó chậm rãi tiến lên phía trước hai bước.
“Tuy nhiên, với điều kiện là một công ty con của tập đoàn nhà mình và đồng thời là ‘người ngoài cuộc’ đang mắc nợ nặng nề, tôi tin rằng nhóm đổng sự sẽ đưa ra lựa chọn hợp lý khi đối mặt với dữ liệu chính xác.” Bùi Triết đem văn kiện đặt ở bên cạnh bàn, ngón tay uyển chuyển đẩy một chút về phía trước, “Cho nên tôi vì bọn họ mà chuẩn bị phần báo cáo này.”
“Bùi Triết!” Trình Chấn Dũng sải bước mà tới gần Bùi Triết, kích động đến mức nước bọt suýt chút nữa thì bắn lên khuôn mặt tuấn tú kia, “Mày……”
“Tôi không quá quan tâm chú cùng với người của Trác Phong đã bí mật đặt điều kiện gì, nhưng nhất định có, đúng không?” Bùi Triết nhìn ông ta, biểu tình mang theo một tia châm chọc, “Trình phó tổng, chú nên cảm thấy may mắn vì tôi không tham gia vào hội đồng quản trị đi.”
Trình Chấn Dũng còn chưa kịp nói xong đã bị cắt đứt.
“Một hai mánh khóe nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến chức vị phó giám đốc của chú, tương lai thì chưa chắc.” Bùi Triết ánh mắt sắc bén, thanh âm lại càng thêm ôn hòa, “Phải biết nhìn xa trông rộng, chú, chú đừng quên chúng ta là người nhà.”
Nói xong, cậu nhìn khuôn mặt như có gậy trong họng của Trình Chấn Dũng, cuối cùng cũng vừa lòng mà cong cong khóe mắt.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Bùi Triết đi thang máy xuống thẳng tầng một.
Cửa thang máy vừa mở ra, có một cô gái trẻ mặc đồ thể thao bước nhanh về phía cậu: “Bùi tổng.”
Bùi Triết khẽ gật đầu, cô gái liền tự giác mà báo cáo công việc của mình giống như báo cáo đồ ăn: “Tài liệu liên quan đến sở môi trường đã được gửi đi, tôi đã gửi bản điện tử vào hộp thư của anh; phong khống đã trả lời rằng việc xem xét số liệu của nguồn nước sẽ bị kéo dài thêm hai ngày, tôi đã thúc giục bọn họ nhanh chóng; bên tài chính……”
Đang nói chuyện, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở trước mặt, cô gái giúp Bùi Triết mở cửa ghế sau, rồi vòng qua ghế phụ, không ngừng nói: “À đúng rồi, cô Giang hỏi anh tối nay có sắp xếp gì không, cô ấy muốn……”
Bùi Triết mím môi dưới.
Cô gái lập tức ngầm hiểu nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ nói anh có hẹn.”
Cuộc đối thoại bị tài xế ở ghế lái nghe được, ông chú cười trêu chọc cô: “Khương Gia Ngọc, cháu càng ngày càng thành thạo rồi đấy.”
“Đây là công việc của cháu.” Khương Gia Ngọc nhịn không được tinh nghịch nói, “Nhưng mà Bùi tổng, Giang tiểu thư đã mời anh nhiều lần như vậy thứ, ngoại trừ trường hợp cần thiết, anh cũng chưa từng tới……”
“Tại sao phải đi?” Bùi Triết hỏi lại.
Bùi, Giang hai nhà làm đối tác thương nghiệp đã được hai thế hệ, nhóm cao tầng mối quan hệ cũng rất tốt, có tin đồn hai nhà sắp liên hôn, hiện tại Khương Gia Ngọc nhìn phản ứng của Bùi Triết, cảm thấy rằng tin đồn đó không đáng tin cậy.
Dù sao Bùi Triết cũng là một tư bản lạnh lùng và tàn nhẫn, thật sự không giống một người lãng mạn gì cả.
Khương Gia Ngọc mới làm thư ký cho cậu được nửa năm, cô ngày đêm cùng cậu đi làm, tạm thời phát hiện quan hệ tình cảm của Bùi Triết không có tiến độ gì, huống chi là với Giang Tiêu. Nhưng nói cách khác, cho dù chuyện này có là thật, thì theo như tính cách của Bùi Triết, cậu cũng sẽ đưa ra quyết định dứt khoát trước khi tin đồn lan ra.
Nhìn tính tình của cậu hôm nay tạm ổn, Khương Gia Ngọc lá gan lớn nói: “Tôi nghe nói, anh và cô ấy sắp đính hôn……
“Không có.”
Thế giới vẫn hoạt động bình thường như cũ.
Khương Gia Ngọc gật gật đầu: “Đúng vậy, anh muốn đính hôn, làm sao có thể không có một chút tin tức gì! A đúng rồi Bùi tổng, buổi chiều anh còn có cuộc họp, bây giờ chúng ta trực tiếp về công ty.”
“Đi cục dân chính trước đã.”
Khương Gia Ngọc nghe không hiểu: “Đi đâu?”
“Đến cục dân chính.” Bùi Triết thản nhiên mà lặp lại, “Tôi đã sắp xếp hôm nay kết hôn.”
Khương Gia Ngọc: “…… Hả?”
Sau khi đến cục dân chính, Bùi Triết mở cửa xuống xe, Khương Gia Ngọc còn chưa thoát khỏi sự khϊếp sợ và bàng hoàng. Cô phát hiện ông chủ nhà mình hình như không phải nói chơi, nhưng xung quanh lại không xuất hiện gương mặt quen thuộc nào, huống chi là Giang tiểu thư đó, trong lòng tiếp tục lẩm bẩm.
Bùi Triết muốn kết hôn?!
Sự việc xảy ra đột ngột, không hề trong dự tính, không có bất luận dấu vết gì, tối hôm qua cậu còn tăng ca đến 1 giờ đêm.
Tuy rằng không phải không được……
Nhưng từ lúc nào một người nghiện công việc, làm việc liên tục 24 giờ này lại có thời gian mà yêu đương?
Đúng là điều kì lạ trong năm.
Xe thương vụ mang theo Khương Gia Ngọc đang bối rối đi mất.
Cửa lối vào đại sảnh có nhiều bậc thang, Bùi Triết chọn một nơi dễ thấy để chờ đợi. Đằng sau lưng cậu là hai bức tượng màu trắng mặc vest và váy cưới, có minh họa hình ảnh, hôn nhau một cách khoa trương, bên cạnh còn có ký tự chữ màu đỏ:
Nơi đăng ký kết hôn phía đông.
Có một dòng người đua nhau chụp ảnh cùng bức tượng, Bùi Triết một lúc liền không đứng được, di chuyển sang một bên gần cầu thang để tránh đám đông.
Ánh mặt trời tươi đẹp, đứng lâu khiến cho cậu cảm thấy có chút nóng, Bùi Triết cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn trên bộ âu phục, nâng tay lên, đồng hồ hiện 10:54.
Hôm nay chắc hẳn là ngày lành tháng tốt, người đến đăng ký kết hôn vô cùng nhiều. Đôi tình nhân trẻ ăn mặc gọn gàng, trang điểm tinh tế dù cho là bước vào cửa hay ra khỏi cửa đều vô cùng vui vẻ. Còn có cả một đội quay chụp đi theo sau lưng, ghi lại một cách chân thực kỷ niệm khó quên này.
Ánh mặt trời trong và sáng, trong không khí tràn ngập yếu tố lãng mạn, Bùi Triết đặc biệt khác lạ.
Thỉnh thoảng sẽ có người nhìn trộm cậu bằng một ánh mắt kỳ lạ, như là đang thắc mắc tại sao cậu trai trẻ khuôn mặt anh tuấn cùng một thân âu phục cùng giày da này tại sao lại xuất hiện một mình.
Bùi Triết không thèm để ý đến những ánh mắt đó, so với chúng, hiện tại cậu vô cùng buồn bực vì một việc khác.
Còn sáu phút, tại sao Triệu Dĩ Xuyên còn chưa có đến?
Khái niệm về thời gian của tên này thật quá kém.
Đối với Bùi Triết mà nói thúc giục không phải là một hành vi lịch sự, nhưng cậu buổi chiều còn có việc, hẹn gặp sẽ ảnh hưởng rất nhiều chuyện, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu lo lắng. Cậu cau mày lấy ra di động, từ dưới đáy hộp thoại WeChat kéo ra một khung chat đầy đủ tên và ghi chú, ngoài ra còn có một bức ảnh đại diện heo con dễ thương.
Ngay khi cậu đang cân nhắc xem nên lịch sự hỏi anh ta đã đi đến đâu hay nên nói thẳng “Anh sắp muộn rồi” thì đột nhiên nghe thấy được tên của mình.
“Bùi Triết!”
Nghe tiếng gọi, cậu quay đầu lại, do chiều cao chênh lệch nên cậu phải ngước mắt lên mới có thể nhìn được khuôn mặt của người đối diện.
Trời nắng chói chang, tóc của thanh niên trước mặt nhuộm màu nâu, hơi xoăn, rũ xuống che lấp trán. Ánh mắt anh dừng trên người Bùi Triết, thậm chí đôi con ngươi còn vô cùng sáng.
Cảm nhận về tuổi tác của anh phảng phất giữa sự trẻ trung của một sinh viên và sự trưởng thành của một người đi làm lâu năm, đơn thuần nhìn vào khuôn mặt là có thể thấy rõ sự sắc bén. Đặc biệt là đôi mắt nâu nhạt, chỉ cần nhìn chăm chú vào ai đó thôi thì sự lạnh lùng trong ánh mắt bỗng chốc cũng tan biến.
Anh cao hơn 1m85, một tay cầm áo khoác vest, đứng ở nơi tấp nập người qua lại, dường như trong đám đông đó chỉ nổi bật một mình anh.
Triệu Dĩ Xuyên.
Bùi Triết mấp máy môi, cuối cùng lại không nói câu nào.
“Thật xin lỗi, trên đường đến đây có hơi tắc một chút……” Giọng nói trầm ấm thoát ra nghe vô cùng thoải mái, “Cậu chờ đã lâu chưa?”
“…… Vừa mới đến.”
Bùi Triết nói xong, phát hiện chính mình đã trở thành trung tâm trong tầm mắt của anh, trong lòng không hiểu sao lại xoắn xuýt cả lên, đành phải cụp mắt xuống giả vờ phê bình nhìn một lượt trên người đối phương.
Sơ mi trắng cùng quần tây kết hợp làm tôn lên thân hình với bờ vai rộng, eo thon cùng đôi chân dài, giày thể thao đế thấp màu xám, trang phục trang trọng nhưng không kém phần hoạt bát, đối với ngày hôm nay không thể nói là không thích hợp.
Nhưng Bùi Triết đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ánh mắt tạm dừng một chút.
Một chút chi tiết nhỏ trên khuôn mặt cậu khiến cho Triệu Dĩ Xuyên chú ý, anh nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Áo sơ mi.” Bùi Triết nhắc nhở nói.
Triệu Dĩ Xuyên cúi đầu nhìn qua một lượt, nhanh chóng chỉnh lại cổ tay áo sơ mi: “Đúng thật là một người cẩn thận. Được rồi, đi thôi, không phải cậu nói sắp trễ giờ sao?”
Nguyên nhân không phải ở cổ tay áo.
Bả vai hẹp, vòng eo ngấn mỡ, chiếc áo sơ mi ở trên người Triệu Dĩ Xuyên trông giống như bao tải bị buộc chặt, vừa chật vừa có chút như sắp rách, tuy rằng đối với bề ngoài không phải vấn đề lớn gì, nhưng mặc lâu sẽ khó chịu. Giống như anh ấy không để ý gì đến hôn nhân cho lắm, trước khi đến tùy tiện mua phải đồ dởm trên đường.
(Ủa tác giả ơi bên trên vừa miêu tả anh Xuyên mặc sơ mi tôn dáng lắm mà)Ý nghĩ này vừa hiện lên, Bùi Triết cười thầm: Cậu có tư cách gì nói Triệu Dĩ Xuyên ăn mặc không trịnh trọng? Chính mình không phải cũng chỉ xem một chuyến này như đang đi công tác hay sao?
Ngay cả từ dành cho thư ký cũng là “sắp xếp”.
Bùi Triết có chút quan tâm hỏi: “Cái áo sơ mi này không phải của anh à?”
“…… Cái này.” Triệu Dĩ Xuyên không cố ý giấu giếm, “Lúc tôi ra ngoài gặp phải tình huống khẩn cấp, quần áo bị bẩn, không tìm được đồ để thay nên phải mượn của đồng nghiệp. Anh ấy gầy hơn một chút so với tôi.”
Áo sơ mi không vừa vặn thực chất cũng chẳng có gì quá to tát, nhưng quyết định kết hôn vội vàng cho nên không ai chuẩn bị kịp ảnh nền đỏ*, đây là yêu cầu chỗ chụp ảnh đăng ký.
(*Bên Trung khi chụp ảnh đăng ký kết hôn phải mặc áo sơ mi trắng và chụp trên phông nền đỏ)Nghĩ đến việc Triệu Dĩ Xuyên mặc quần áo của người khác đi chụp ảnh đăng ký kết hôn, tấm ảnh mà sẽ gắn bó với mình cả đời……
Bùi Triết liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Mỗi phút mỗi giây cứ thế trôi qua, cậu một lúc lâu vẫn chưa nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc áo sơ mi kia. Mà Triệu Dĩ Xuyên cái gì cũng không hỏi, toàn bộ để Bùi Triết quyết định, giống như khi ký kết thỏa thuận hôn nhân trong vở kịch của cậu, anh thậm chí còn cảm thấy nhàm chán đến mức rút một điếu thuốc từ trong áo vest ra ngậm trên môi.
“Thời gian hẹn là từ 11:00 đến 11:30.” Bùi Triết lại lần nữa xác nhận đồng hồ trên tay, bình tĩnh lấy ra bản kế hoạch của mình, “Đối diện có một trung tâm thương mại, hiện tại chúng ta đến đó chắc vẫn còn kịp thời gian.”
Bật lửa tốt nhất không thể bật được lần đầu.
Bùi Triết cho rằng Triệu Dĩ Xuyên nghe không hiểu, lông mày nhíu lại, khi nói lại mang theo chút cáu kỉnh.
“Tôi đưa anh đi mua cái mới."
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Tác giả có lời muốn nói:
Một vài điều cần được giải thích trước:
1. Triệu Dĩ Xuyên là công, nhìn có vẻ như niên hạ nhưng thật ra là niên thượng. Hai nhân vật chính từng có người yêu cũ, trong truyện sẽ không viết chi tiết, nhưng tương đối nhạy cảm, hãy nghĩ thật kĩ nên xem có tiếp tục nhảy hố hay không, cảm ơn đã thông cảm (khom lưng).
2. Có miêu tả về một ngành nghề nhất định nào đó, không chuyên nghiệp lắm nên khả năng cao không quá chuyên sâu.(Editor cũng không chuyên cho nên mong quý zị đọc giả nương tay)
3. 70% ngọt.