“Tình huống gì vậy?” Lâm Đinh kéo Mạnh Xuyên lùi lại phía sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với Lâm Nhiễm và Tạ Hoài Tây đi trước, sau đó nhỏ giọng thì thầm.
“Làm sao anh biết được, anh cũng vừa mới thức dậy.”
Mạnh Xuyên đội một cái đầu tổ gà hơi lộn xộn, gò má còn có vết đỏ do thời gian duy trì một tư thế quá lâu, cũng là minh chứng cho những lời anh vừa nói.
Anh lưu loát bước qua bậc cửa trước mắt, quay đầu lại nhún vai về phía em gái tiểu học của mình: Anh cũng đang muốn hỏi chuyện này đây.
Buổi chia sẻ lần này, trường trung học của họ được xếp ở hàng cuối cùng của thính phòng, nhưng buổi chia sẻ này sẽ không đến phiên anh ta, anh ta cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nếu không phải anh là cán bộ hội học sinh có nghĩa vụ phải đi đầu, có lẽ anh ta sẽ không đến.
Tối hôm qua anh ta cùng mẫu thân đại nhân của mình tham gia một bữa tiệc, ba giờ sáng mới về đến nhà, hôm nay thức dậy sớm, trước sau cộng lại ngủ không đến ba giờ, cho nên sau khi anh ta đến liền tựa vào ghế ngủ bù.
Mạnh Xuyên vốn định là chuẩn bị buổi sáng nghỉ ngơi một chút ở thính phòng, buổi chiều có thể tìm mấy người bạn của mình đến sân bóng rổ trong nhà chơi, chờ sau khi anh ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền phát hiện trong nhóm trò chuyện của lớp mình gửi rất nhiều ảnh hoạt động hôm nay, anh ta thờ ơ nhìn lướt qua, kết quả liền phát hiện người ngồi giữa ghế giám khảo là anh họ của mình.
Vì chứng minh mình không hoa mắt, buổi chia sẻ vừa kết thúc, anh ta liền điên cuồng chạy đến ghế giám khảo hàng đầu, không ngờ là anh họ của anh ta thật, vì thế hiện tại anh ta không hiểu sao lại theo anh họ mình đến nhà hàng riêng này.
“Phía trước là chị của em sao?” Mạnh Xuyên từ lúc mới ở trên xe đã chú ý đến Lâm Nhiễm không chút giấu giếm, như thể anh ta sắp thấy vài bông hoa gì đó xuất hiện trên mặt Lâm Nhiễm.
“Ừ hứ? Thế nào, cũng không tệ lắm phải không. ”
Mạnh Xuyên đi chậm lại, hơi hạ thấp âm lượng của mình: “Nhìn đúng là không tệ. “Ngoại hình nhìn đẹp hơn trên ảnh rất nhiều, hơn nữa từ ngoại hình đến chiều cao tới lúc ngồi trên xe nói chuyện vừa rồi, rất xứng đôi với anh họ của anh ta, Mạnh Xuyên còn tưởng rằng mình phải đợi đến bữa tiệc đính hôn mới có thể nhìn thấy người chị dâu tương lai này.
Nghe được sự khẳng định tương đối tích cực, Lâm Đinh có hơi đắc ý, vừa đi bộ vừa cúi đầu lướt diễn đàn di động. Nếu phía sau cô có cái đuôi dài, khẳng định lúc này đã vểnh lên cao: “Đó là đương nhiên, trong diễn đàn Tiểu Thanh Thụ đã lên cao trào rồi, phỏng chừng lại có thêm một bài đăng trang trọng, số người trả lời cũng không ít hơn mô hình máy bay hàng không kia của anh.”
Mạnh Xuyên ngẩn người một lát, nhìn biểu tình đắc ý của em gái tiểu học của mình, ánh mắt phức tạp.
Hai người họ hình như không nói cùng một chuyện…
Lúc này ánh mắt của Mạnh Xuyên rơi vào mắt Lâm Đinh chính là tràn đầy u oán “Hâm mộ ghen tị”, nhưng Lâm Đinh nhanh chóng không nghĩ như vậy nữa.
Lần này Tạ Hoài Tây chọn nhà hàng Tây mà Lâm Nhiễm rất quen thuộc, món tuyết yến nhựa đào này là một trong số ít đồ ngọt cô thích ăn, trước kia cô thường hay đến; cho nên mỗi lần Lâm Nhiễm vào nhà hàng này, chỉ cần nghe được mấy bài nhạc nhẹ quen thuộc kia sẽ tiến vào trạng thái rất thoải mái.
Sau khi Lâm Nhiễm ngồi xuống, cởϊ áσ khoác tựa vào ghế sofa bằng da yên lặng chọn món, thỉnh thoảng còn đưa ra một số ý kiến nhỏ của mình khi Lâm Đinh rối rắm với thực đơn. Tất cả động tác chân tay đều biểu hiện hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi khiến Lâm Đinh thật sự không nhịn được sự tò mò trong lòng. Sao cô cứ cảm thấy Lâm Nhiễm và người anh trai ngồi đối diện này đã quen biết rất nhiều năm.
Không đúng, cảm giác có cái gì đó rất không đúng!
Vì thế Lâm Đinh lặng lẽ mở hộp thoại với Mạnh Xuyên.
Nhưng còn chưa đợi Lâm Đinh gửi một loạt dấu chấm hỏi, Lâm Nhiễm liền khép lại thực đơn nói với Tạ Hoài Tây về “Hôn sự” của hai người: “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với ba tôi, hôn sự có thể đề cập trước Tết, tiếp theo bên phía anh còn cần tôi phối hợp gì nữa không? ”
Tạ Hoài Tây trầm ngâm một lát, sau đó ngữ khí hơi nghiêm túc nói: “Nếu đã có thể đề cập hôn sự sớm, thời gian đính hôn và hôn lễ cách nhau cũng không dài, tiệc đính hôn có lẽ sẽ không mở tiệc lớn chiêu đãi khách, chỉ là hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm; Nếu như chúng ta đăng ký kết hôn trước Tết, có thể cuối năm em phải cùng tôi về Vân Đài cúng bái tổ tiên.”
“Em có thể không?” Anh kiên nhẫn hỏi.
Hóa ra tổ tiên của nhà họ Tạ cũng là Vân Đài, chuyện này Lâm Nhiễm thật sự có hơi bất ngờ, thật ra cho dù Lâm Nhiễm không cùng Tạ Hoài Tây trở về Vân Đài cúng bái tổ tiên, thì Lâm Nhiễm cũng sẽ đến nghĩa trang một chuyến trước một ngày để thăm Nhϊếp Viên Ký, cho nên nếu là chuyện này, thật ra không có gì là không thể.
“Có thể.” Lâm Nhiễm theo thói quen siết chặt cái lắc tay bện trên tay mình, “Vậy tháng sau chúng ta tìm thời gian làm thủ tục.”
Lâm Đinh đang buồn bực ăn món khai vị trước bữa ăn, trong miệng ngậm một hạt nhân óc chó, lỗ tai nhỏ bé vẫn luôn dựng thẳng nghe hai người nói chuyện, kết quả lúc nghe Lâm Nhiễm nói lời này, thật sự là có chút quá kích động, liền bị nghẹn vụn quả óc chó mà ho liên tục vài tiếng.
Đợi đến khi cô nuốt một ngụm nước, mới từ từ dịu lại, yếu ớt nhìn thoáng qua vị soái ca đối diện mình đã chụp hơn trăm tấm ảnh ở buổi chia sẻ hỏi một câu: “Anh trai này là anh rể tương lai sao ạ?”
“Ừm.” Người trả lời là Tạ Hoài Tây.
Lâm Đinh bị một tiếng trả lời không có cảm này làm cho xấu hổ đến mức không dám hỏi thêm câu nào nữa, chỉ là đổi đề tài theo bản năng thổi bay rắm cầu vồng của hai người, lời nói vội vàng nhắc tới việc có lục lại đoạn video ghi lại buổi chia sẻ lần trước của Tạ Hoài Tây, anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bạn học trong trường đều nói hai người rất xứng đôi.
Đây không phải là cô ấy nói nhảm, mà thực sự có chuyện như vậy.
Vừa nói đến chuyện này, Mạnh Xuyên cũng không buồn ngủ nữa, lúc Lâm Nhiễm lên sân khấu phát biểu, tiếng vỗ tay dưới khán đài quá nhiệt liệt, khiến anh tỉnh ngủ giữa chừng vài lần, lúc vừa mới ở trên xe, anh ta đã xem lại đoạn video kia một cách cẩn thận.
Lúc này Lâm Đinh “Đắc ý” biết bao nhiêu, hai năm trước khi anh còn là một đứa trẻ có “thần khí” biết bao nhiêu, dù sao lúc đó bài phát biểu chia sẻ của anh họ cũng rất đặc sắc, và những tràng pháo tay anh ấy nhận được lúc đó chắc chắn không ít hơn hôm nay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao anh họ của anh lại trở thành giám khảo của năm nay?
Trường học của họ dù phụ huynh sẽ duy trì liên lạc tương đối chặt chẽ với ban giám hiệu nhà trường, nhưng phụ huynh thường được mời đến trường tham gia một số hoạt động, đều sẽ thông qua học sinh làm trung gian, đây cũng coi như là triết lý giảng dạy của trường trung học Vân Huy, bồi dưỡng khả năng tự lập cho mỗi học sinh, thay vì lệ thuộc vào phụ huynh.
“Anh họ, sao hôm nay anh lại đến trường làm giám khảo…” Nghi vấn của Mạnh Xuyên còn chưa kịp nói hết thì đã nuốt lại câu phía sau “Thế mà trường học không thông báo cho em”.
Tuy anh không lợi hại như anh họ, nhưng đã đồng hành cùng phu nhân Tạ Tuệ không ít những dịp trang trọng, nên bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt cũng có một chút.
Hai năm trước, anh đã cầu xin anh họ của mình nửa tháng cho buổi chia sẻ của Vân Huy, cuối cùng còn phải lấy một bộ máy bay mô hình quý báu của mình, chỉ để cho anh họ của anh mủi lòng và giúp đỡ. Gần cuối năm công ty rất bận rộn, anh họ anh còn có thời gian tới trường làm giám khảo, nếu là ngày thường đoán chừng chuyện này đã sớm bị Tạ Hoài Tây dứt khoát từ chối.
Mạnh Xuyên nhìn Lâm Nhiễm phía đối diện đang chậm rãi dùng thìa ăn quả mâm xôi, căn bản khi hỏi ra những lời này, thì đáy lòng đã có đáp án.
Nhưng mặc dù Mạnh Xuyên đã thành thật nuốt lại lời nói của mình, nhưng đáy mắt của hai chị em một lớn một nhỏ ngồi phía đối diện vẫn mang theo sự tìm tòi nhìn về phía Tạ Hoài Tây.
Hỏng rồi.
Thì ra chị dâu nhỏ còn chưa biết chuyện này.
Mạnh Xuyên hơi lo lắng nuốt nước miếng một cái, sau đó ánh mắt không rõ ràng rơi trên người Tạ Hoài Tây ở bên cạnh.
Mạnh Xuyên vốn tưởng rằng anh họ của mình sẽ tìm một lý do đàng hoàng, ai ngờ người ta lại thẳng thắn thừa nhận.
Tạ Hoài Tây: “Muốn đến xem một chút. ”
Về phần muốn xem cái gì, dường như cũng không có gì hồi hộp.
——
Từ sau buổi chia sẻ hôm đó Lâm Đinh biết được năm nay Lâm Nhiễm sẽ đến thành phố Vân Đài vào dịp Tết Dương lịch, cô vẫn luôn muốn xem chính xác cơ hội để Lâm Nhiễm sớm dẫn mình đến Thành Nam để làm thẻ trò chơi điện tử nhập vai mới mở.
Chỉ là sau khi chuyện thông gia được đưa lên lịch trình, thời gian của Lâm Nhiễm liền bị lấp kín, trừ phi Lâm Đinh cố ý bắt người, bằng không ngay cả bóng người của Lâm Nhiễm cũng không nhìn thấy.
Trong vòng chưa đầy một tháng, đính hôn, đăng ký kết hôn, chuyển nhà.
Mặc dù Tạ Hoài Tây biết cô vui vẻ, đã giảm bớt tỷ lệ xuất hiện của cô nhiều nhất có thể, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, trong khoảng thời gian này Lâm Nhiễm vẫn bị ép tới mức không có thời gian dành cho bản thân.
Cũng may gần đến Tết, hai người họ cũng đăng ký kết hôn thành công, người nhà họ Tạ mới từ từ lùi lại chuyện quan trọng cúng bái tổ tiên đến cuối năm.
Lúc này Lâm Nhiễm mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm, đến nhà Triệu Yên Nhiên ở lại hai ngày.
Phòng ngủ của Triệu Yên Nhiên ở vùng ngoại ô phía nam thành phố có một cửa sổ sát đất, gần đây thời tiết nắng đẹp, đến giữa trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng lên giường trong phòng ngủ, sưởi ấm những tấm chăn bông.
Lâm Nhiễm tiện tay lôi từ trong túi xách ra hai tập tài liệu đã in sẵn, ném lên giường, vừa nằm sấp trên giường phơi nắng vừa say sưa đọc tài liệu lịch sử, bắp chân nhô cao lộ ra ngoài một khúc, lắc qua lắc lại, thoạt nhìn rất bắt mắt.
Cùng lúc đó, Triệu Yên Nhiên đang ngồi trước bàn trang điểm cũng bày một chồng tài liệu, nhíu mày không ngừng lật xem, trong thời gian đó phát ra vô số cảm xúc và tiếng thở dài, tâm trạng còn phức tạp hơn người trong cuộc một chút.
“Cứ như vậy mà kết hôn sao?”
“Ừm.”
“Những đồ mà dì Nhϊếp để lại cũng đều cho cậu hết sao?”
“Ừm, ông nội và các cậu còn cho tớ thêm một chút nữa.”
“Thủ tục chuyển nhượng lô đất kia cũng đã hoàn tất rồi hả?”
“Đã làm xong trước Tết Nguyên Đán rồi.” Trước giờ cô chưa từng hoài nghi hiệu suất làm việc của Lâm Quốc Hoa.
Triệu Yên Nhiên nhìn tài sản trước mặt chất thành núi nhỏ, nhịn không được nuốt nước miếng: “Thất Thất.”
“Hả?”
“Tớ cũng muốn kết hôn!!”
Sớm biết kết hôn có thể khiến mình thành phú bà, lúc cô từ chối ông Triệu cũng sẽ không đến mức chân thành như vậy.
Hơn nữa đoán chừng mẹ cô cũng chuẩn bị cho cô không ít của hồi môn, đến lúc đó chẳng phải là đi thẳng lêи đỉиɦ cao của đời người hay sao!
Lâm Nhiễm giữ nguyên tư thế một lúc lâu, cánh tay có hơi đau, cô thoáng nghiêng người về phía Triệu Yên Nhiên: “Có người thích hợp hơn không? Chẳng phải chú Triệu đã chọn cho cậu mấy nhà rồi sao, lần này cậu chọn được rồi chứ?”
Trong đầu Triệu Yên Nhiên hiện ra một gương mặt hơi gợi đòn, lập tức lắc đầu: “Đừng nhắc tới nữa, xui xẻo!”
“Hay là chúng ta nói cái gì khác đi.”
“Ví dụ như… cậu và Tạ Hoài Tây đều chuyển đến một chỗ ở, chẳng lẽ không xảy ra chút gì sao?”