Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Cạn Người Không Biết

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đi thôi.” Ninh Vi Cẩn làm như mắt điếc tai nghe đối với mấy lời bọn họ, vẻ mặt tự nhiên nhìn Trịnh Đinh Đinh nói. “Anh tiễn em xuống dưới.”

Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn xuống lầu, dọc đường đi Ninh Vi Cẩn không nói gì, có lẽ là do mệt mỏi.

Đứng thang máy đến tầng một, Ninh Vi Cẩn đột nhiên hỏi: “Em hôm nay rốt cuộc tại sao lại tới bệnh viện?"

“Em nói rồi mà, em tới thăm anh một chút.” Trịnh Đinh Đinh không để ý nói,“Mấy hôm nay cũng không có tin tức gì của anh.”

“Em nghĩ anh?”

Trịnh Đinh Đinh sửng sốt, ngước mắt nhìn Ninh Vi Cẩn, mặc dù dưới mắt có một quầng thâm xanh rất đậm, nhưng tròng mắt vẫn đen và sắc bénnhư cũ,

nhìn vô cùng sắc bén.

Ninh Vi Cẩn còn nói: “Bác sĩ ngoại khoa cường độ công việc rất lớn, ngày nghỉcũng không cố định, thời điểm công việc bận rộn sẽ bỏ qua tất cả

mọi chuyện, điểm này em phảihiểu.”

Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút sau đó gập đầu, nhẹ nhàng nói câu: “Em hiểu.”

“Em hôm nay mới tới thăm anh,” Ninh Vi Cẩn vươn tay, sờ sờ tóc của cô,“Anh rất ngạc nhiên.”

Lúc đưa tay xuống, Ninh Vi Cẩn phát hiện lỗ taicủa cô rất đỏ.

“Em để ý những lời bọn họ vừa nói?”

“...Cũng không phải.”

“Không cần để ý, mấy người bọn họ đều độc thân, thỉnh thoảng thấy các cô gái xinh đẹp sẽ không nhịn được đưa giỡn, nhưng không có ác ý.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Nhưng trừ em ra, anh không chiếm bất kỳ tiện nghi của bệnh nhân nào.”

Giọng nói Ninh Vi Cẩn nhạt nhẽo, “Lần này bọn họ công khai đùa giỡn

anhcũng coi như hợp lý.”

“……”

Tác giả có lời muốn nói: cô gái nhỏ Đinh Đinh thật đáng thương a, lại bị nói giỡn cùng giáo sư Ninh ở chung một chỗ cô ấy sẽ càng không ngừng bị nói giỡn.

Hahahahahhahahahahahhahahahahha (ví dụ sẽ cười vô sỉ như vậy)

Không thể tưỏng tượng nổi đêm tân hôn, thời điểm giáo sưNinh sờ nơi đó của Trịnh Đinh Đinh....Thủpháp có gì bất đồng.

Ân.Ôi không ngủ được, bò dậy ed tiếp post tiếp cho các bạn đây. Thấy An siêu nhân chưa????

Khi Ninh Vi Cẩn kết thúc ca phẫu thuật cuối cùng trong mấy ngày liền đã là hai giờ chiều.

Như thường lệ, sau khi xong ca đêm, anh sẽ về nhà ngủ luôn. Nhưng hôm nay anh lại có hành động khác thường.

Trịnh Đinh Đinh đang ở trong phòng bếp rửa bát thì nghe được tiếng

chuông cửa. Cô vội vàng rửa tay, đi đến trước cửa nhìn qua màn hình.

Ninh Vi Cẩn.

Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn: "Là anh sao?"

Ninh Vi Cẩn nói thẳng, "Không mở cửa cho anh à?"

Trịnh Đinh Đinh lập tức mở cửa.

Lúc Ninh Vi Cẩn yên vị ngồi trên ghế, Trịnh Đinh Đinh hỏi anh: "Anh vừa tan ca sao?"

"Tối qua anh trực đêm!"

"Vậy sao không về nhà nghỉ ngơi chứ?"

Ninh Vi Cẩn nhìn cô một cái, hỏi lại: "Em không hoan nghênh anh tới sao?"

". . . . . Không phải."

Trịnh Đinh Đinh vào bếp rót cho Ninh Vi Cẩn một ly trà mật ong bạc hà, rồi lấy thêm một đĩa bánh bích quy cô tự làm.

Ninh Vi Cẩn cắn một miếng bách bích quy, thấy hơi ngọt. Nhưng ly trà mật ong bạc hà mùi vị cũng không tệ, mát lạnh, nhuận hầu.

Anh nhìn căn phòng nhỏ của Trịnh Đinh Đinh, màu sắc trang nhã, chất liệu chủ yếu bằng gỗ khiến người ta cảm thấy ấm áp. Phòng bếp nhỏ xinh, có

một bức tường màu đỏ để ngăn cách. Bàn ăn được làm bằng gỗ sồi, khăn

trải bàn kẻ ca rô màu cà phê. Trong góc có một chai rượu màu hồng, khay

trà, bàn con để đủ đồ trang điểm của cô, đầy màu sắc, rực rỡ không thôi.

Trong phòng còn phảng phất hương thơm ngọt ngào, có lẽ là mùi thơm bánh bích quy cô vừa làm xong.

Anh nhìn vòng quanh, rồi chuyển tầm mắt đến gương mặt Trịnh Đinh Đinh.

Đêm qua Trịnh Đinh Đinh ngủ rât ngon, sáng nay lại ngủ nướng đến tận

mười giờ. Rời giường lại còn đắp mặt nạ cho nên lúc này làn da cô trắng

nõn, sáng bóng. Tự nhiên Ninh Vi Cẩn nhớ đến một câu dùng để ví làn da

của con gái, ‘trắng như trứng gà bóc’.

"Sao anh nhìn em như thế?" Trịnh Đinh Đinh hoài nghi.

"Không có gì!" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói, "Sắc mặt em hôm nay không tồi."

Trịnh Đinh Đinh theo quán tình mà sờ sờ gương mặt mình. Nghĩ thầm, đây có phải anh đang khen da cô đẹp không nhỉ?

"Có còn bánh bích quy không?" Ninh Vi Cẩn chỉ đĩa không trước mặt.

"Còn một ít, để em lấy!" Trịnh Đinh Đinh đứng dậy, đi vào trong bếp.

Chờ Trịnh Đinh Đinh mang đĩa bánh quy ra, thì thấy Ninh Vi Cẩn đã ngủ gật trên ghế sa lon rồi.

Anh cứ ngồi như thế, một tay đặt trên đùi, một tay tùy tiện đặt bên

cạnh, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, dựa lưng vào chiếc gối cô tự làm.

Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng để cái đĩa xuống, tiến lại gần anh, đưa tay

vuốt nhẹ chóp mũi anh. Hơi thở nhẹ nhàng thoảng qua đầu ngón tay cô.

Cô chạm nhẹ đôi lông mày rậm của anh còn anh chẳng có chút phản ứng nào. Xem ra anh thật sự rất mệt mỏi rồi. Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm nếu đổi

lại là cô suốt năm ngày không nghỉ ngơi tốt thì nhất định bây giờ sẽ mệt rã rời nằm vật ra sàn nhà mà ngáy mất.

Bộ dạng Ninh Vi Cẩn rất quy củ, theo tu dưỡng, ngay cả ngủ cũng không

như Khổ Hành Tăng khiến Trịnh Đinh Đinh không khỏi mỉm cười.

Giáo sư Ninh vậy mà chạy đến chỗ cô ngủ, còn ngủ thật ngon lành nữa.

Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng bước đến góc phòng tắt đèn. Trong phòng tối

hơn có thể khiến Ninh Vi Cẩn ngủ thoải mái hơn một chút.

Ninh Vi Cẩn mở mắt theo quán tính giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi.

Bên tai truyền đến tiếng động trong phòng bếp. Dường như Trịnh Đinh Đinh đang bận rộn gì đó.

Anh đứng dậy đi về phía phòng bếp nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đang cầm muỗng chậm

rãi múc canh vào nồi.

"Em đang làm gì thế?"

Trịnh Đinh Đinh bị giọng nói trầm thấp của anh mà dọa cho sợ hết hồn, xoay người thì thấy Ninh Vi Cẩn đứng cách cô vài bước.

"Tối qua em có hầm canh củ từ nấu sườn. Bây giờ chỉ cần hâm nóng lên là

được, đợi em xào thêm hai món nữa thôi. Anh ở lại đây ăn đi!"

Cô nói xong thì đổ nốt canh vào nồi, sau đó cầm thớt chuẩn bị cắt khoai tây.

Ninh Vi Cẩn tiến lại gần, đưa tay vòng ra sau cô, trầm giọng nói: "Để anh!"

Tay phải Ninh Vi Cẩn cầm dao, tay trái cố định củ khoai tây trên thớt, nhanh nhẹn thái.

Trịnh Đinh Đinh thấy vậy không khỏi cười hỏi: "Cầm dao thái có khác gì cầm dao phẫu thuật không ạ?"

"Khác sao?" Ninh Vi Cẩn nói, "Cũng không có gì khác biệt!"

"Không thể nào, anh thật sự coi bệnh nhân là khoai tây, thịt heo mà xử lý sao?"

"Nếu không thì sao chứ? Hai mươi mốt tuổi anh đã cầm dao mổ. Đến bây giờ đã tám năm rồi. Nếu hỏi anh có cảm giác gì đặc biệt khi nhìn thấy nội

tạng người không sao?" Ninh Vi Cẩn nói xong, ngón trỏ giữ chặt củ khoai

tây, bô sung, "Hình dáng khá giống củ khoai tây, tính chất cũng giống

nhau!"

Trịnh Đinh Đinh vội vàng chuyển đề tài: "Anh thích ăn khoai tây thái lát xào, hay bào sợi?"

"Anh thích hấp." Ninh Vi Cẩn nói, "Khoai tây hấp có thể giữ được nhiều giá trị dinh dưỡng hơn."

"Vậy thì hấp!" Ninh Vi Cẩn nói, "Một bát canh củ từ nấu sườn, một đĩa

khoai tây hấp, một đĩa đậu phụ xào thịt, thêm một đĩa salad rau. Như vậy cũng không tệ lắm phải không? Ít nhất còn phong phú hơn cơm chiên của

anh nha!"

Ninh Vi Cẩn gật đầu đồng ý.

Lúc ăn cơm, Trịnh Đinh Đinh phát hiện thoảng Ninh Vi Cẩn sẽ liếc mắt nhìn cách bày biện trong phòng cô.

"Trong nhà em có quá nhiều đồ linh tinh. Phòng lại bé cho nên chỉ có thể tận dụng những góc trống để nhét đồ thôi."

"Tại sao em không tìm một căn phòng rộng hơn một chút?"

"Ở một mình, ở chật một chút cũng không sao cả, chứ rộng rãi quá thì thấy hơi trống trải, không có cảm giác an toàn."

"Hình như phụ nữ luôn luôn cường điệu cảm giác an toàn."

"Dĩ nhiên rồi. Đối với phụ nữ mà nói cảm giác an toàn cực kỳ quan trọng."

"Cụ thể?"

"Có một căn nhà che mưa che gió, có thể ở chung một chỗ với người mình yêu, chăm sóc người đó, chia sẻ vớ người đó."

"Hả?" Ninh Vi Cẩn buông đũa xuống. Tròng mắt đen nhìn vào mắt Trịnh Đinh Đinh, "Đơn giản như vậy thôi sao?"

"Đơn giản chỗ nào chứ? Bây giờ nhà cửa rất đắt đỏ. Vốn dĩ, em tính trước năm ba mươi lăm tuổi có thể tự mua được một căn nhà. Bây giờ xem ra

càng lúc càng khó rồi. Tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý với anh,

chăm sóc anh, có chung tiếng nói lại càng khó hơn."

"Thật sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại cô.

Trịnh Đinh Đinh gật đầu.

"Nói đúng ra cảm giác an toàn chính là lệ thuộc vào bản thân!" Ninh Vi

Cẩn nói, "Em ở chung với ai, sinh hoạt như thế nào cũng đâu quá quan

trọng!"

"Đó là vì giáo sư Ninh anh có nội tâm cường đại. Phàm phu tục tử như

chúng em không thể có được cảm giác an toàn, cũng không thể không có bạn được!"

"Anh có thể đáp ứng em!"

Trịnh Đinh Đinh sững sờ, chiếc đũa trong tay hơi khựng lại, cô thật không nghĩ tới Ninh Vi Cẩn sẽ trực tiếp nói như thế.

Nhất thời cô không biết đáp lại anh như thế nào đành giữ im lặng.

Cơm nước xong xuôi, Trịnh Đinh Đinh dọn dẹp bàn ăn. Ninh Vi Cẩn ngồi

trên ghế sa lon không có việc gì ngồi nghịch bàn cờ trên bàn. Anh lấy

một quân cờ, cho nó quay trên lòng bàn tay.

"Bây giờ vẫn còn sớm, anh có muốn chơi vài ván không?"

Ninh Vi Cẩn nói: "Được."

Trịnh Đinh Đinh rửa tay, đi tới bên cạnh anh, hai người ngồi chung một chiếc salon, bắt đầu đánh cờ.

"Em có muốn không?" Ninh Vi Cẩn ngước mắt nhìn bàn cờ trước mặt.

"Hả? Anh có ý gì?"

"Nếu em muôn thắng, thì anh có thể nhường một chút!" Ý tứ của anh cực kỳ đơn giản.

". . . . . " Trịnh Đinh Đinh không phục. "Không cần anh nhường, em chơi rất cừ đó!"

"Vậy ai thua sẽ thực hiện một yêu cầu của đối phương!"

"Được!"

"Dám chơi dám chịu!"

"Tốt thôi!"

Tám phút sau, Ninh Vi Cẩn rất nhanh đã thắng, còn Trịnh Đinh Đinh thảm bại.

Ngón giữa và ngón trỏ của Ninh Vi Cẩn kẹp một quân cờ, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Dám chơi dám chịu, em phải thực hiện lời hứa!"

"Nói đi! Anh muốn em làm gì!"

"Hôn anh!"

"Cái gì?" Đột nhiên nhịp tim Trịnh Đinh Đinh tăng mạnh.

"Anh nói, em hôn anh đi!" Ninh Vi Cẩn trừng mắt nhìn cô, không cho cô

bất cứ cơ hội trốn tránh nào. Thái độ trịnh trọng, "Đây là quy ước ngay

từ đầu rồi, bây giờ em phải thực hiện lời hứa!"

"Vậy, hôn. . . . . chỗ nào ạ?"

"Tùy em." Anh nói, "Em thích hôn ở chỗ nào cũng được."

Anh chỉ muốn thử xác nhận cảm giác của mình đối với cô mà thôi.

Trịnh Đinh Đinh có chút chần chừ.

"Không phải định quỵt nợ chứ?"

Trịnh Đinh Đinh lầm bầm một tiếng, sau đó lại gần anh, hôn phớt lên má trái anh một cái.

Ninh Vi Cẩn hơi nhíu mi một chút, sau đó giãn ra. Trong lòng cũng đại khái đã hiểu rõ cảm giác của bản thân rồi.

"Được chưa?" Trịnh Đinh Đinh cố ý châm chọc anh, "Giáo sư Ninh, không

ngờ anh lại đυ.c nước béo cò đưa ra yêu cầu vô sỉ như thế, bắt em làm

chuyện như vậy, em rất thất vọng về anh đó!"

Ninh Vi Cẩn thản nhiên nhìn cô, sau đó nhéo nhẹ tai cô một cái, "Nếu như không thích tại sao tai lại đó như thế hả?"

". . . . . "

"Hơn nữa, em quên chúng ta đang có quan hệ gì sao? Lần đầu tiên gặp mặt

đã có hành động thân mật hơn, bây giờ chỉ có một nụ hôn mà cũng khiến em xấu hổ sao?" Anh thản nhiên hỏi ngược lại cô.

"Không giống nhau mà!" Lỗ tai Trịnh Đinh Đinh càng đỏ hơn, "Khi đó em là bệnh nhân, còn anh là bác sĩ!"

"Vậy bây giờ anh không phải là bạn trai chân chính của em sao?"

Trịnh Đinh Đinh dừng một chút, sau đso nói tiếp, "Ninh Vi Cẩn, mối quan

hệ giữa anh và em là nghiêm túc. Em cũng chưa sẵn sàng, cho nên chuyện

bạn trai bạn gái, có thể cho em thêm chút thời gian hay không?"

Cho cô thêm một chút thời gian để cô xác nhận người đàn ông này có thích hợp với cô hay không? Xác nhân xem cô có dũng khí để sống bên anh cả

đời hay không?...

"Có thể!" Ninh Vi Cẩn nghĩ đến điều gì, nói thêm, "Mấy hôm nữa anh dẫn em đi gặp bạn anh!"

"Bạn anh sao?"

"Đúng thế. Đây là trình tự khi nam nữ quen biết nhau mà. Anh đã gặp ba mẹ em, em gặp bạn bè anh, cái này có vấn đề gì sao??"

". . . . . ."

*

Ninh Vi Cẩn về đến nhà thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Khó thấy được Ninh Thanh Túc đang ngồi trên ghế salon đọc báo.

Nghe được tiếng mở cửa, Ninh Thanh Túc để tờ báo xuống, tháo mắt kính,

vuốt vuốt sống mũi, nhìn con trai: "Tuyền Tuyền nói mấy ngày rồi con

không về nhà!"

"Phải trực thông ca mấy ngày!"

Ninh Thanh Túc nhìn anh, khẽ cười cười: "Dạo này trông con cũng không tệ!"

"Không có gì!"

"Có bạn gái sao?"

Ninh Vi Cẩn dừng một chút, giọng nói cũng lạnh dần: "Đang quen biết với một người!"

"A, thật hiếm thấy nha! Đây là lần đầu con tự nhận đấy!" Ninh Thanh Túc nhíu mày,

"Có thể nói cho ba biết về cô gái đó không?"

"Ba muốn biết gì?" Ninh Vi Cẩn xoa xoa mu bàn tay.

"Tuổi tác, bối cảnh gia đình, công việc, cùng thân phận xã hội."

Ninh Vi Cẩn khẽ cười, âm thanh càng lạnh hơn, "Ba biết tôi không hề coi

trọng những điều kia. Người con gái tôi chọn chỉ cần thuận mắt tôi là

được. Không cần gì hơn!"

Sắc mặt Ninh Thanh Túc bình tĩnh, những trong mắt vẫn duy trì sự trầm

ồn, ông nhìn con trai một lúc rồi nói: "Con gái Thư gia không tốt sao?"

Thư Di Nhiên, con gái cục trưởng cục văn hóa Thư Hoài Cốc. Gia đình Thư

Hoài Cốc có quyền cao chức trọng trong chốn quan trường thành phố B.

Người con lớn của Thư Hoài Cốc Thư Phi Nhiên lại là giảng viên nghệ

thuật nổi tiếng. Nói thật, Ninh Thanh Túc có lòng riêng muốn để Thư Di

Nhiên làm con dâu ông.

"Con gái nào của Thư gia cơ?"

Ninh Thanh Túc cau mày: "Thư Di Nhiên, đừng nói là con không biết người ta thích con bao nhiêu năm rồi!"

"Cô ta?" Ninh Vi Cẩn nói, "Tôi chưa từng để ý!"

"Chủ nghĩa cá nhân của con quá cao rồi!" Ninh Thanh Túc than thở, "Lại không thèm để ý đến tình cảm của con gái nhà người ta!"

"Ba nghe ai nói?" Ninh Vi Cẩn ngước mắt, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, âm

thanh có chút tìm tòi nghiên cứu, "Không phải là dì đó chứ?"

Ninh Thanh Túc nhìn anh, ánh mắt từ từ sâu hơn, "Con nhất định phải nói chuyện với ba bằng thái độ như thế sao?"

"Tôi không hỏi chuyện của ba, vậy thì ba cũng đừng hỏi chuyện của tôi

làm gì!" Ninh Vi Cẩn xắn tay áo lên, trực tiếp đi lên lầu. Bên tai

truyền đến tiếng vỗ bàn của Ninh Thanh Túc, "Đứng lại!"

Ninh Vi Cẩn chậm rãi dừng bước.

Ninh Thanh Túc nhắm hai mắt lại rồi mở ra, giọng nói trầm hơn, "Chuyện

của mẹ con, là lỗi của ba. Ba cũng thấy thẹn với bà ấy. Nhưng ba không

thể thẹn với một người khác nữa. Ân Phỉ từ lúc mười chín tuổi đến giờ. . . . . Tuổi thanh xuân, công việc, tiền đồ đều vì ba mà bỏ qua nhưng

chưa bao giờ yêu cầu ba một thứ gì. Sau khi mẹ con ra đi, ba cũng nói

thẳng với cô ấy, đời này không thể cho cô ấy cái gì nhưng cô ấy vẫn dứt

khoát ở lại bên cạnh ba. Nhiều năm như vậy, ba nợ cô ấy cũng quá nhiều

rồi. Bây giờ ba cũng từng này tuổi rồi không thể làm chuyện khốn nạn

được nữa. Nếu như ngay cả danh phận cũng không thể cho cô ấy, thì cô ấy

thật sự quá đáng thương. . . . . con hiểu không?"

Năm đó, Ân Phỉ mười chín tuổi vừa gặp đã yêu Ninh Thanh Túc hai mươi lăm tuổi chính trực, mê luyến anh không có cách nào tự kiềm chế. Dù gì Ninh Thanh Túc cũng là anh rể cô, cô yêu mà không dám nói, cảm thấy cực kỳ

khổ sở.

"Yên tâm đi, ba sẽ không dẫn cô ấy tới đây nữa, ba cũng không để cô ấy

sinh con!" Ninh Thanh Túc nở nụ cười chua chát, "Ba chỉ có hai đứa con

là con và Tuyền Tuyền thôi!"



Giáo sư Ninh, không cần lừa gạt ép Đinh Đinh kiss nha.

Chương tiếp theo, sắp gặp tình địch. Giáo sư Ninh, anh sẵn sàng chưa?
« Chương TrướcChương Tiếp »