Chương 9

Chương 9: Những Sự Thật Bị Che Giấu

Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời rọi qua khung cửa sổ, đánh thức Lâm Vân dậy. Cô cảm thấy như một nguồn năng lượng mới đang tràn ngập trong lòng. Ngày hôm nay, cô sẽ gặp Tống Minh để đi dạo trong công viên mà cô đã đề xuất. Trong lòng cô, sự háo hức và hồi hộp đan xen lẫn nhau. Cô tự hỏi không biết hôm nay sẽ có điều gì đặc biệt xảy ra.

Lâm Vân nhanh chóng chuẩn bị cho mình một bộ trang phục thoải mái nhưng vẫn không kém phần nữ tính. Chiếc áo phông trắng kết hợp với quần jeans và một đôi giày thể thao giúp cô cảm thấy tự tin và năng động. Sau khi kiểm tra lại vẻ ngoài của mình trong gương, cô bước ra khỏi nhà với một tâm trạng đầy háo hức.

Công viên nằm gần khu trung tâm thành phố, và khi Lâm Vân đến nơi, cô nhận ra Tống Minh đã đứng chờ cô từ trước. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ lịch lãm. Khi nhìn thấy Lâm Vân, một nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt anh.

"Chào buổi sáng, Vân" Tống Minh nói, ánh mắt anh tỏa sáng như những tia nắng đầu tiên trong ngày.

"Chào anh, Minh. Em rất vui vì anh đã đến" Lâm Vân đáp, cảm thấy lòng mình rộn ràng khi đứng trước anh.

Họ bắt đầu đi dạo trong công viên, không khí trong lành khiến tâm trạng của Lâm Vân trở nên nhẹ nhõm hơn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện về sở thích, những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ và những ước mơ trong tương lai. Lâm Vân cảm nhận rõ ràng rằng họ đang dần khôi phục lại mối quan hệ đã bị tổn thương.

Trong lúc đang đi, Lâm Vân bất ngờ nhận ra có điều gì đó khác thường trong thái độ của Tống Minh. Anh đôi lúc có vẻ suy tư, ánh mắt anh xa xăm như đang cố gắng giấu giếm điều gì đó. Điều này khiến Lâm Vân cảm thấy lo lắng.

"Minh, có chuyện gì không ổn sao?" Cô hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào anh.

Tống Minh dừng lại, quay đầu nhìn cô. "Không, không có gì đâu. Chỉ là có một số chuyện anh cần phải giải quyết. Nhưng không sao cả, hôm nay là ngày của chúng ta." Anh nói, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng trong lòng.

Họ tiếp tục đi dạo, và sau một lúc lâu, Tống Minh dừng lại bên một chiếc ghế đá. "Chúng ta ngồi một chút nhé?" Anh đề nghị.

Khi họ ngồi xuống, không khí giữa họ trở nên im lặng. Lâm Vân cảm nhận được sự căng thẳng từ Tống Minh. "Có điều gì anh chưa nói với em à?" Cô hỏi, lòng tràn đầy lo lắng.

"Vân, có một điều anh cần phải thú nhận" Tống Minh thở dài, đôi mắt anh trở nên nghiêm túc. "Trước khi chúng ta gặp lại nhau, anh đã từng... không chắc chắn về cảm xúc của mình. Anh đã từng có một người khác trong quá khứ, và điều đó khiến anh khó khăn trong việc mở lòng với em."

Lâm Vân cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. "Người khác? Có phải là...?" Cô ngập ngừng, không dám hỏi tiếp.

"Không, không phải như em nghĩ" Tống Minh vội vàng đáp. "Đó là một mối quan hệ ngắn ngủi và không nghiêm túc. Nhưng nó đã khiến anh có nhiều suy nghĩ tiêu cực về tình yêu. Anh đã không muốn làm tổn thương em."

"Vậy tại sao anh không nói với em sớm hơn? Em có quyền biết." Lâm Vân cảm thấy thất vọng, nhưng cũng đồng thời hiểu được sự khó khăn trong việc mở lòng của anh.

"Anh sợ. Anh sợ em sẽ không chấp nhận được điều đó" Tống Minh thành thật. "Nhưng bây giờ anh biết rằng em có quyền được biết. Anh thực sự muốn chúng ta bắt đầu lại."

Cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng đầy phức tạp trào dâng trong lòng Lâm Vân. "Em không muốn bất kỳ bí mật nào giữa chúng ta, Minh. Em cần sự chân thành từ anh."

"Anh hứa sẽ chân thành. Em là điều quan trọng nhất đối với anh" Tống Minh nói, ánh mắt anh trở nên kiên định.

Hai người ngồi bên nhau, im lặng suy nghĩ về những điều vừa mới nói. Một phần trong lòng Lâm Vân cảm thấy đau lòng khi biết rằng Tống Minh đã từng bị tổn thương. Nhưng một phần khác lại cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng anh cũng đã mở lòng với cô.

Họ dành thời gian bên nhau, trò chuyện về những điều bình dị, những kỷ niệm đáng nhớ và những giấc mơ tương lai. Trong những khoảnh khắc đó, Lâm Vân cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết với Tống Minh.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng dịu dàng lan tỏa khắp công viên, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. "Hôm nay thật tuyệt vời" Lâm Vân nói, cảm giác như mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.

"Đúng vậy. Anh cảm thấy vui khi có em bên cạnh" Tống Minh nói, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng.

Lâm Vân cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Cô biết rằng mặc dù có những bí mật và nỗi đau trong quá khứ, họ vẫn có thể cùng nhau tiến về phía trước. Và trong những phút giây lắng đọng đó, cô cảm thấy như họ đã bước vào một chương mới trong câu chuyện tình yêu của mình.