Chương 5: Sự Đánh ĐổiBuổi sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, làm rạng rỡ không gian phòng của Lâm Vân. Cô ngồi trên giường, ngắm nhìn ánh sáng chiếu rọi và cảm thấy lòng mình đầy phấn chấn. Sự quyết tâm trong cô đã dâng trào. Cô sẽ không để cơ hội vụt qua thêm lần nữa. Hôm nay, cô sẽ nói cho Tống Minh biết những gì mình cảm thấy.
Cô chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Những bộ quần áo mới được chọn cẩn thận, mái tóc được chải gọn gàng. Lâm Vân tự nhủ rằng mình phải tự tin, phải thật mạnh mẽ. Khi chuẩn bị xong, cô đã thấy sẵn sàng để đối mặt với mọi thứ.
Tại trường, bầu không khí hôm nay dường như cũng có chút khác biệt. Những giọng cười, những ánh mắt ngưỡng mộ, mọi thứ đều làm cho Lâm Vân cảm thấy phấn khởi. Nhưng trong lòng cô, nỗi lo lắng vẫn hiện hữu. Cô quyết định đến khu vườn nhỏ nơi thường diễn ra những cuộc trò chuyện thân mật giữa cô và Tống Minh.
Khi cô đến nơi, Tống Minh đã ở đó, ngồi trên băng ghế, gương mặt anh thoáng chút ưu tư. “Chào Vân” anh nói, nụ cười trên môi thể hiện sự vui vẻ khi thấy cô.
“Chào Minh” Lâm Vân đáp, tim cô đập thình thịch. “Hôm nay em có điều muốn nói với anh.”
“Về tối hôm qua?” Tống Minh hỏi, ánh mắt anh sắc sảo. “Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.”
“Đúng vậy” Lâm Vân thở ra, lấy hết can đảm. “Em nghĩ rằng… em thích anh. Không chỉ là bạn bè, mà là nhiều hơn thế.”
Tống Minh ngạc nhiên, những điều anh mong chờ đã đến. “Thật sao? Anh cũng vậy.” Anh nói, cảm xúc trong anh tràn ngập hạnh phúc. “Nhưng em có chắc chắn không? Chúng ta có thể làm điều này…”
“Em chắc chắn” Lâm Vân trả lời, nhưng rồi ngay lập tức, một sự lo lắng ập đến. “Nhưng em không muốn mọi thứ trở nên khó xử nếu chúng ta không thể hòa hợp.”
“Đừng lo lắng về điều đó” Tống Minh khẳng định, ánh mắt anh tràn đầy sự tin tưởng. “Chúng ta có thể thử sức và xem mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.”
Sự tự tin của Tống Minh truyền cho Lâm Vân thêm động lực. Nhưng khi họ bắt đầu nói về tình cảm của mình, một bóng ma lo âu thoáng qua tâm trí Lâm Vân. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, và những cảm xúc của cô cứ lăn tăn, khiến cô không thể bày tỏ hoàn toàn.
“Anh đã yêu em từ lâu” Tống Minh nói, ánh mắt anh sáng lên với niềm đam mê. “Mỗi lần thấy em cười, anh đều cảm thấy như trái tim mình được lấp đầy.”
Lâm Vân cảm thấy xao xuyến. Đúng, trái tim cô cũng đã luôn đập vì Tống Minh, nhưng lý trí lại lên tiếng cảnh báo. “Nhưng có một điều mà em lo lắng" Cô thừa nhận, “Em không muốn tình yêu này khiến cả hai khó xử hay mất đi tình bạn.”
“Đó là một điều bình thường” Tống Minh trả lời, sự kiên nhẫn trong giọng nói của anh. “Nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được.”
Họ tiếp tục trò chuyện, những câu chuyện về quá khứ, những kỷ niệm ngọt ngào trong trường học. Từng câu nói, từng nụ cười như những sợi chỉ gắn kết giữa hai người. Nhưng bên trong Lâm Vân, sự băn khoăn vẫn hiện hữu. Cô cảm thấy như có một sự rào cản vô hình ngăn cách cô với Tống Minh.
Trong lúc họ đang trò chuyện, một giọng nói bất ngờ cất lên từ phía sau. “Chào hai người” Là giọng của Hải Nam, một cậu bạn cùng lớp với họ. “Có phải mình đang tổ chức một buổi hẹn hò không?”
“Không phải đâu” Lâm Vân nói, cảm giác chột dạ. “Chúng mình chỉ đang nói chuyện thôi.”
“Thôi nào, ai cũng biết điều gì đang xảy ra” Hải Nam cười, ánh mắt đầy tinh nghịch. “Đừng ngại, tình yêu là điều tuyệt vời mà.”
Lâm Vân cảm thấy hơi bối rối nhưng rồi cô tự nhủ rằng không cần phải che giấu. Cô đã quyết định. “Thật ra thì…” Cô bắt đầu, nhưng trước khi có thể tiếp tục, cô lại cảm thấy lo lắng.
Hải Nam không ngừng trêu chọc họ, làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Tống Minh chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Vân, anh muốn cô thoải mái, không cảm thấy bị áp lực bởi ánh mắt của người khác.
Cuối cùng, Lâm Vân lấy hết can đảm. “Chúng em thực sự đang tìm hiểu nhau” Cô nói rõ ràng, không ngại ngùng. “Tụi em muốn thử xem chuyện tình cảm này có thể tiến xa hơn hay không.”
Ánh mắt của Hải Nam sáng lên. “Tuyệt quá! Chúc mừng hai bạn. Hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.”
Sau cuộc trò chuyện với Hải Nam, Lâm Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng điều quan trọng là cả hai phải thành thật với nhau. Họ tiếp tục nói về những sở thích, những ước mơ, và cả những nỗi sợ hãi trong cuộc sống.
“Vân, em có từng nghĩ về tương lai chưa?” Tống Minh hỏi, ánh mắt anh lấp lánh.
“Em có một vài ý tưởng, nhưng em chưa chắc chắn lắm” Lâm Vân thừa nhận. “Em chỉ muốn tìm kiếm những điều mà mình yêu thích và cố gắng thực hiện nó.”
“Anh cũng vậy” Tống Minh chia sẻ. “Nhưng anh muốn có em bên cạnh trong hành trình đó.”
Nụ cười của Lâm Vân tỏa sáng. Cô cảm thấy trong lòng mình có điều gì đó ấm áp. Tống Minh là người đầu tiên dám nói ra điều mà cô ấp ủ trong lòng.
Thời gian trôi qua, và bầu không khí giữa họ ngày càng trở nên thân thiết. Mặc dù vẫn còn những nghi ngờ, nhưng Lâm Vân cảm thấy rằng giữa họ đã bắt đầu có sự kết nối. Cô quyết định sẽ mở lòng hơn với Tống Minh, sẽ không để những lo lắng làm mờ đi những giây phút hạnh phúc này.
Khi bầu trời bắt đầu chuyển màu, họ quyết định ra về. Tống Minh đứng bên ngoài, chờ đợi Lâm Vân lên xe. “Cảm ơn vì đã chia sẻ với anh hôm nay” Anh nói, giọng điệu chân thành.
“Cảm ơn anh vì đã lắng nghe em” Lâm Vân đáp, lòng cô rộn ràng. Cuối cùng, cả hai đã có thể bước qua những rào cản của chính mình.
Khi Lâm Vân lái xe, cô không thể ngừng mỉm cười. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã dám mở lòng với Tống Minh. Điều này khiến cô cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.