Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Cảm Thầm Kín

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 2: Sự Căng Thẳng Tình Cảm

Sau buổi gặp gỡ cà phê, tâm trí của Lâm Vân không thể nào thoát khỏi hình ảnh của Tống Minh. Họ đã có những khoảnh khắc thân mật, nhưng sự do dự trong lòng cô lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Cô biết rằng mình đang dần mở lòng với anh, nhưng nỗi sợ hãi lại kìm chân cô lại. Trong một thế giới mà phụ nữ nắm quyền, việc bày tỏ tình cảm với một người đàn ông, đặc biệt là với một đồng nghiệp, là điều cô không hề dễ dàng.

Sáng hôm sau, khi đến công ty, Lâm Vân không thể không cảm thấy hồi hộp. Cô tự nhủ rằng mình cần phải tập trung vào công việc, nhưng trong đầu cô chỉ toàn những suy nghĩ về Tống Minh. Khi cô bước vào văn phòng, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, và một số người còn thì thầm to nhỏ. Lâm Vân không quan tâm lắm đến điều đó; trái tim cô chỉ đập mạnh khi nhìn thấy Tống Minh đang ngồi làm việc tại bàn của mình.

“Mình phải nói chuyện với anh ấy.” Lâm Vân tự nhủ, và những dòng suy nghĩ chồng chất trong đầu cô. Cô không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này nữa.

Tống Minh đã biết đến cảm giác hồi hộp của Lâm Vân, mặc dù anh không dám chắc về lý do của nó. Anh cảm thấy được sự gần gũi giữa họ nhưng lại không dám mơ đến việc thổ lộ tình cảm. Anh luôn tự hỏi, liệu Lâm Vân có biết anh thích cô đến mức nào không? Hay cô chỉ coi anh là một đồng nghiệp tốt?

Trong khi đó, Lâm Vân tìm cách để bắt chuyện với Tống Minh. Cô quyết định sẽ mời anh ăn trưa cùng nhau. “Minh, anh có muốn ăn trưa với em không?” Cô hỏi khi bước qua bàn làm việc của anh.

“À... được, em.” Tống Minh hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu. Anh cảm thấy rất vui mừng khi được cô mời. Mặc dù tâm trí anh vẫn dày đặc những suy nghĩ về việc liệu có nên thể hiện tình cảm của mình hay không, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Vân, mọi lo lắng dường như tan biến.

Họ chọn một quán ăn nhỏ gần công ty, nơi có những món ăn đặc sản của thành phố. Không khí trong quán ăn trở nên thoải mái hơn khi Lâm Vân và Tống Minh ngồi đối diện nhau. “Em thích món này nhất.” Lâm Vân nói khi đưa tay chỉ vào một món ăn đặc trưng. Ánh mắt cô lấp lánh như ánh sao, khiến Tống Minh không thể rời mắt.

“Vậy thì anh sẽ thử.” Tống Minh đáp, trong lòng anh cũng dấy lên một cảm giác háo hức. Họ đã có những cuộc trò chuyện vui vẻ về công việc và cuộc sống. Tuy nhiên, giữa những câu chuyện thường nhật, cảm giác căng thẳng vẫn hiện hữu.

Trong lúc chờ đợi món ăn, Tống Minh không thể không nghĩ đến việc bày tỏ cảm xúc của mình. “Lâm Vân, em có nghĩ rằng chúng ta...”

“Minh, có một điều em muốn hỏi anh.” Lâm Vân bất ngờ ngắt lời. Tim Tống Minh đập loạn nhịp, anh chờ đợi câu hỏi từ cô. “Anh có cảm thấy căng thẳng trong công việc không? Em thấy mọi người có vẻ rất áp lực.”

“À... ừm, có chút.” Tống Minh trả lời, một phần cảm thấy thất vọng vì câu hỏi không đi theo hướng anh mong đợi. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng nếu làm việc cùng em, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.”

Câu nói đó khiến Lâm Vân bất chợt đỏ mặt. “Em cũng nghĩ vậy” Cô thẹn thùng đáp. Họ trao đổi ánh mắt, và không khí trở nên nặng nề với những cảm xúc chưa được nói ra. Tống Minh cảm nhận được rằng có điều gì đó đang lơ lửng giữa họ.

Khi món ăn được mang đến, họ quay trở lại với cuộc trò chuyện bình thường hơn. Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhưng Tống Minh vẫn không thể xua tan được cảm giác nặng nề trong lòng. Anh muốn nói rằng anh thích cô, rằng anh không thể ngừng nghĩ về cô. Nhưng những từ ngữ ấy lại nghẹn lại trong cổ họng.

Sau bữa trưa, cả hai cùng trở lại văn phòng. Tâm trí của Lâm Vân vẫn đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cô tự hỏi liệu Tống Minh có cảm thấy điều gì giống như cô hay không. “Mình sẽ tìm cơ hội để bày tỏ.” Cô nghĩ.

Khi họ về đến văn phòng, Lâm Vân nhận được một tin nhắn từ một người bạn thân, Nhã. Nhã hỏi thăm về công việc và đột nhiên chuyển sang đề tài tình cảm. “Này, Vân, dạo này có ai đặc biệt không?” Cô hỏi với một giọng điệu tinh nghịch.

“Không có gì đặc biệt cả.” Lâm Vân trả lời nhưng lại cảm thấy không thật lòng. Thực ra, Tống Minh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô. Cô không biết phải giải thích thế nào cho Nhã.

“Chẳng lẽ không có ai khiến em phải suy nghĩ nhiều sao?” Nhã tiếp tục. “Nếu có, đừng có ngại mà nói với chị. Chị sẽ giúp em.”

Lâm Vân chần chừ. Cô không biết có nên chia sẻ về Tống Minh hay không. Cuối cùng, cô quyết định giữ bí mật. “Không có ai đâu. Em chỉ đang bận rộn với công việc.”

“Chị nghĩ em đang yêu đó. Cố lên nhé, Vân. Nếu có gì cần giúp, chị luôn ở đây.” Nhã nói và kết thúc cuộc trò chuyện.

Lâm Vân cảm thấy một sự ấm áp khi nhận được sự ủng hộ từ bạn bè, nhưng trái tim cô lại nặng trĩu những lo lắng. Liệu Tống Minh có thực sự thích cô không? Hay chỉ là một tình bạn đồng nghiệp đơn thuần?

Cuối ngày làm việc, khi trở về nhà, Lâm Vân ngồi trước máy tính, mở ra những tài liệu công việc nhưng đầu óc cô vẫn không thể nào tập trung. Cô quyết định mở một trang web về tâm lý học tình yêu, mong tìm thấy câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng mình. “Có lẽ mình cần phải hiểu rõ hơn về tình cảm.” Cô nghĩ.

Trên trang web, có một bài viết về dấu hiệu của việc yêu thầm. Lâm Vân đọc chăm chú, và một số dấu hiệu khiến cô giật mình. “Nếu bạn luôn cảm thấy hồi hộp mỗi khi gặp người ấy, hay lo lắng về việc họ nghĩ gì về mình, có thể bạn đã yêu.” Cô nhẩm theo. Cô bắt đầu cảm thấy một chút sợ hãi. Phải chăng những cảm xúc cô đang trải qua chính là tình yêu?

Cô không thể ngờ rằng, trong khi cô tìm kiếm câu trả lời cho bản thân, Tống Minh cũng đang trải qua những suy nghĩ tương tự. Anh ngồi một mình trong căn phòng của mình, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt. Tâm trí anh đầy rẫy những hình ảnh về Lâm Vân, nụ cười, ánh mắt, và cả những khoảnh khắc họ cùng nhau làm việc. Tống Minh hiểu rằng anh cần phải hành động. Nhưng làm thế nào để bày tỏ khi mà cảm giác sợ hãi lại bao trùm tất cả?

Cả hai người đều chìm đắm trong những dòng suy nghĩ của mình, không biết rằng chỉ một bước nữa thôi, họ sẽ có cơ hội để làm rõ mọi thứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »