Chương 13

Chương 13: Quyết Định

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm cho không gian trong phòng Lâm Vân trở nên ấm áp và tươi sáng. Nhưng bên trong tâm trí cô lại rối bời, một mớ hỗn độn của những cảm xúc trái ngược nhau. Sau cuộc gặp gỡ với Tống Minh, những suy nghĩ về tình cảm của mình cứ lặp đi lặp lại, khiến cô không thể tập trung vào công việc.

“Cậu có sao không?” Hải, người bạn thân của cô, hỏi khi thấy Lâm Vân ngồi thừ người ở bàn làm việc. “Trông cậu không được ổn lắm.”

“Cảm ơn cậu” Lâm Vân đáp, cố gắng nặn ra nụ cười. “Chỉ là một chút áp lực công việc thôi.”

Hải nhướn mày, nhưng không nói gì thêm. Cô biết bạn mình không hoàn toàn thật lòng. “Cậu đã quyết định chuyện với Tống Minh chưa?”

“Vẫn chưa” Lâm Vân thừa nhận. “Em không biết phải làm sao. Em thấy mơ hồ quá.”

“Chưa chắc đã có cách nào dễ dàng. Nhưng nếu cậu không mở lòng ra, có thể cậu sẽ đánh mất cơ hội tốt” Hải nói, giọng điệu thẳng thắn.

Lâm Vân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cô không thể phủ nhận rằng Tống Minh là một người tốt. Anh chân thành, dễ mến và luôn quan tâm đến cô. Nhưng cái sự mâu thuẫn trong lòng cô vẫn chưa thể giải quyết. Cô cần thời gian để suy nghĩ, nhưng liệu thời gian có đủ để giúp cô tìm ra được câu trả lời cho những câu hỏi trong lòng?

Cô quyết định sau giờ làm sẽ gặp Tống Minh để nói chuyện rõ ràng. Lâm Vân cần phải đối diện với cảm xúc của mình, phải quyết định liệu có nên mở lòng với anh hay không.

Buổi chiều, khi Lâm Vân đến một quán cà phê gần công ty, lòng cô cảm thấy hồi hộp. Không gian ấm áp với ánh đèn vàng dịu nhẹ và những tiếng cười râm ran xung quanh làm cho không khí trở nên gần gũi hơn. Tống Minh đã có mặt, anh ngồi ở góc quán, nhìn thấy cô đến liền vẫy tay.

Lâm Vân ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Anh có khỏe không?”

“Anh vẫn ổn. Chỉ là cảm thấy nhớ em” Tống Minh thành thật nói.

Câu nói đơn giản ấy khiến tim Lâm Vân đập mạnh. Cô không biết phải phản ứng thế nào. “Thật sao?” Cô hỏi, giọng có phần e dè.

“Đúng vậy. Anh luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên em. Hôm nay anh muốn nói về những điều mà chúng ta đã thảo luận” Tống Minh nghiêm túc nói.

“Em cũng có vài điều muốn chia sẻ” Lâm Vân đáp, tâm trạng bắt đầu căng thẳng. “Có thể chúng ta nên bắt đầu từ cảm xúc của mỗi người.”

“Anh muốn biết em cảm thấy thế nào về chúng ta” Tống Minh hỏi, ánh mắt anh không rời khỏi Lâm Vân.

Cô cúi đầu, cảm thấy sự chân thành trong ánh mắt anh. “Em… em không biết bắt đầu từ đâu” Lâm Vân thú nhận. “Em cảm thấy rất bối rối. Có nhiều điều trong lòng mà em chưa dám nói ra.”

“Em không cần phải lo lắng” Anh nói nhẹ nhàng. “Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau. Anh muốn em cảm thấy thoải mái.”

“Nhưng nếu em không thể yêu anh như anh muốn thì sao?” Lâm Vân hỏi, lòng đầy nghi ngại.

Tống Minh im lặng một lúc, như đang suy nghĩ về câu hỏi của cô. “Nếu điều đó xảy ra, thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhưng anh hy vọng em sẽ cho mình một cơ hội” Anh nói, giọng anh kiên định.

Lâm Vân cảm thấy có chút ấm lòng. Cô nhận ra rằng Tống Minh không chỉ là một người đàn ông yêu thương mà còn là một người bạn tốt. Anh không ép buộc cô phải yêu, nhưng vẫn sẵn sàng ở bên cạnh cô, bất kể điều gì xảy ra.

“Em cần thời gian để suy nghĩ” Cô nói, ánh mắt không tránh khỏi sự chân thành. “Em muốn tìm hiểu rõ hơn về cảm xúc của chính mình trước khi quyết định.”

“Anh hiểu” Tống Minh đáp, vẻ mặt anh hiện lên sự thông cảm. “Chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn. Em có thể thoải mái nói ra bất kỳ điều gì trong lòng.”

“Cảm ơn anh” Lâm Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối cùng, cô cũng có thể nói ra những gì mình đang cảm nhận.

Sau cuộc trò chuyện đó, Lâm Vân cảm thấy một chút lo lắng giảm đi. Từ giờ, cô sẽ không cần phải chịu đựng những mâu thuẫn trong lòng. Tuy nhiên, cô biết rằng quyết định mở lòng hay không vẫn còn nằm trong tay mình.

Những ngày tiếp theo, Lâm Vân và Tống Minh thường xuyên gặp gỡ. Họ đi ăn tối, tham gia các buổi hội thảo và thậm chí cùng nhau đi dạo quanh thành phố. Mỗi lần bên anh, Lâm Vân đều cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi ở công viên, Tống Minh đề nghị. “Vân, sao em không thử viết ra những cảm xúc của mình? Có thể điều đó sẽ giúp em hiểu rõ hơn về những gì mình đang cảm nhận.”

“Viết?” Lâm Vân nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. “Em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.”

“Viết ra sẽ giúp em thấy rõ hơn. Anh biết em có khả năng, em viết rất hay mà” Tống Minh nói, ánh mắt anh đầy động viên.

“Có thể anh nói đúng” Lâm Vân đáp, lòng cảm thấy phấn chấn hơn. “Em sẽ thử.”

Tối hôm đó, khi về nhà, Lâm Vân quyết định ngồi xuống viết một lá thư cho chính mình. Cô không biết mình sẽ viết gì, nhưng việc này có vẻ như một cách để cô giải tỏa cảm xúc.

“Lâm Vân thân mến” Cô bắt đầu, cảm giác như đang trò chuyện với một người bạn. “Mấy ngày qua thật sự rất khó khăn. Em cảm thấy bối rối trước tình cảm của Tống Minh. Anh ấy là một người tốt và luôn quan tâm đến em. Nhưng em vẫn cảm thấy mơ hồ về cảm xúc của mình. Có phải em đang sợ tình yêu? Hay là sợ bị tổn thương?”

Khi viết, từng dòng chữ như dồn nén những suy nghĩ trong lòng cô. Lâm Vân nhận ra rằng cô đã đặt quá nhiều áp lực lên bản thân. Cô không cần phải hoàn hảo, chỉ cần chân thành với chính mình.

“Em biết rằng tình cảm không thể ép buộc. Nó sẽ đến khi em sẵn sàng. Có thể em nên cho mình một cơ hội để yêu thương” Lâm Vân viết tiếp. “Có lẽ cuộc sống không hoàn hảo, nhưng điều quan trọng là tìm kiếm những khoảnh khắc đẹp trong nó.”

Khi đặt bút xuống, Lâm Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô đã xác định được một phần trong lòng mình. Tình cảm với Tống Minh cần phải được khám phá, nhưng cô sẽ không vội vàng. Cô sẽ cho mình thời gian để hiểu rõ hơn về cảm xúc của chính mình.

Ngày hôm sau, khi gặp Tống Minh, Lâm Vân cảm thấy tự tin hơn. “Anh ơi, em đã thử viết ra cảm xúc của mình. Có lẽ điều đó giúp em nhìn nhận rõ hơn về tình yêu” Cô nói, ánh mắt sáng lên.

“Thật tuyệt! Em sẽ không hối hận đâu. Viết là cách tuyệt vời để khám phá chính mình” Tống Minh khích lệ.

Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra trong không khí thoải mái. Lâm Vân bắt đầu cảm thấy mình có thể mở lòng hơn với Tống Minh. Cô nhận ra rằng nếu không thử, cô sẽ không bao giờ biết được tình yêu có thể mang lại cho mình những gì.

Dần dần, giữa những cuộc trò chuyện và những buổi hẹn hò ngọt ngào, Lâm Vân cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn. Cô biết rằng tình cảm của mình dành cho Tống Minh đã bắt đầu nảy nở. Nhưng trong lòng vẫn còn những mối lo lắng, rằng liệu mình có đủ dũng cảm để yêu thương hay không.

Chỉ có thời gian mới cho cô câu trả lời chính xác. Nhưng hiện tại, cô đã có một bước tiến lớn trong hành trình tìm kiếm tình yêu và khám phá chính bản thân mình.