Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Cảm Thầm Kín

Chương 1

Chương Tiếp »
Chương 1: Vén Màn Bí Ẩn

Trong thành phố Hà Hương, nơi mà những người phụ nữ nắm giữ quyền lực và vị thế, có một cô gái tên Lâm Vân. Với vẻ đẹp quyến rũ và tài năng xuất chúng trong lĩnh vực công nghệ thông tin, cô đã trở thành một trong những người đứng đầu trong ngành công nghiệp phần mềm. Tuy nhiên, không ai biết rằng, sau vẻ ngoài tự tin ấy là một trái tim đầy mơ mộng và cảm xúc nhạy cảm.

Lâm Vân luôn được mọi người ngưỡng mộ. Cô là người sáng lập công ty công nghệ hàng đầu, chuyên phát triển phần mềm trí tuệ nhân tạo. Công ty của cô không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn vươn ra thị trường quốc tế. Những sản phẩm của Lâm Vân luôn được đánh giá cao và được yêu thích bởi tính năng thông minh và giao diện thân thiện. Nhưng đối với Lâm Vân, thành công ấy không đủ để lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô.

Trong một buổi họp quan trọng, Lâm Vân ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc sảo quét qua các đồng nghiệp. Cô biết mình phải đưa ra một quyết định lớn trong dự án mới. "Chúng ta cần phải tăng cường tính năng bảo mật cho phần mềm." Cô nói với giọng điềm tĩnh. "Khách hàng đang lo ngại về vấn đề này."

“Phần mềm đã hoàn thành 80%.” Một giọng nói từ phía cuối bàn vang lên. Đó là Tống Minh, người đã làm việc bên cạnh Lâm Vân trong suốt ba năm qua. Anh là một thiên tài trong lĩnh vực lập trình, nhưng lại rất nhút nhát và ít nói. Lâm Vân cảm thấy một chút bối rối khi nghe giọng nói của anh. Dù rất tôn trọng tài năng của Minh, cô cũng không thể phủ nhận rằng bản thân có phần bị thu hút bởi sự điềm tĩnh của anh.

“Chúng ta cần phải thử nghiệm trước khi ra mắt.” Lâm Vân tiếp tục. Cô nhận thấy ánh mắt của Tống Minh đang nhìn về phía mình, và trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một chút xao xuyến. Cô đã quen với việc mọi người ngưỡng mộ mình, nhưng sự chú ý từ Tống Minh lại khiến cô không thoải mái.

Sau buổi họp, Lâm Vân bước ra khỏi phòng, đầu óc đầy những suy nghĩ về dự án mới. Cô đang cố gắng không để cảm xúc chi phối mình. Dù có rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng trong lòng cô luôn thiếu vắng một điều gì đó. Cô thầm mơ về một mối quan hệ sâu sắc hơn, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi đi ngang qua phòng trà, Lâm Vân nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của đồng nghiệp. Cô dừng lại một chút, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi. Dù cô luôn cố gắng giữ khoảng cách, một phần trong cô lại muốn hòa nhập. Lâm Vân biết rằng mình có thể rất mạnh mẽ trong công việc, nhưng khi nói đến tình cảm, cô lại rất yếu đuối.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, Lâm Vân mở máy tính và xem lại những dự án cũ. Một bức ảnh của Tống Minh hiện lên trên màn hình. Cô lắc đầu cười. "Sao mình lại nghĩ về anh ấy nhiều như vậy?" Cô tự nhủ. Cảm giác như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua lòng cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

Trong khi đó, Tống Minh cũng không thể ngừng suy nghĩ về Lâm Vân. Mỗi lần cô nói chuyện với anh, tim anh lại đập loạn nhịp. Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại không dám bày tỏ. Anh luôn lo sợ rằng nếu thổ lộ, sẽ phá hủy mối quan hệ đồng nghiệp quý giá này. Hơn nữa, anh biết rằng Lâm Vân là một người phụ nữ mạnh mẽ, và anh không chắc mình có đủ sức mạnh để đứng bên cạnh cô.

Thời gian trôi qua, Lâm Vân và Tống Minh dần trở nên gần gũi hơn trong công việc. Họ thường xuyên hợp tác trong các dự án, và những khoảnh khắc nhỏ giữa họ dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai. Nhưng cả hai đều không nhận ra rằng tình cảm của họ đang lớn dần lên, đan xen với những hiểu lầm và cảm xúc không được nói ra.

Một buổi tối, khi công việc đã hoàn thành, Lâm Vân mời Tống Minh đi uống cà phê. Tại quán cà phê nhỏ, không khí trở nên thân mật hơn bao giờ hết. Lâm Vân đã quyết định sẽ không giữ khoảng cách nữa. Cô muốn tìm hiểu về anh, muốn biết suy nghĩ của anh. "Tống Minh, anh nghĩ gì về dự án này?" Cô hỏi, đôi mắt ánh lên sự quan tâm.

“Em không cần báo trước đâu, anh hiểu mà.” Anh nói, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Thật sao? Anh là người tham gia vào đó mà." Lâm Vân cười nhẹ, cố gắng không để sự hồi hộp lộ ra ngoài.

“Chúng ta đều có phần quan trọng.” Tống Minh đáp. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy chua xót, vì anh biết rằng, dù anh cố gắng như thế nào, Lâm Vân vẫn là người cầm lái mọi thứ.

Cả hai đều ngồi im lặng, không ai nói gì thêm. Thời gian như ngưng lại khi họ nhìn vào mắt nhau, và chỉ có âm thanh của những ly cà phê đang bốc khói là phá vỡ sự tĩnh lặng. Lâm Vân cảm thấy rằng, có lẽ đã đến lúc cô nên bày tỏ lòng mình, nhưng lại e ngại không biết Tống Minh có cùng cảm xúc hay không.

“Có lẽ...” Cô lấp lửng.

Nhưng rồi, một cảm giác không chắc chắn ập đến. Lâm Vân không biết phải tiếp tục thế nào. Cô quyết định chọn sự im lặng, và những cảm xúc trong lòng lại tiếp tục dồn nén. Cô không hề biết rằng, Tống Minh đang dõi theo từng cử động của cô, trái tim anh thổn thức không yên.
Chương Tiếp »