Chương 9: "Nếu có thể vinh quang đứng dưới ánh mặt trời, ai lại nguyện ý sống trong vũng bùn tối đen vào ban đêm."

Tần Dập đi buổi trưa ngày hôm đó, Kiều Tri Niệm cũng đã tự mình gặp được "cô gái nhỏ cởi mở".

Tuổi tác không chênh lệch với cô lắm, dáng người nhỏ nhắn làn da trắng ngọc, tóc dài đến xương quai xanh, trên người mặc quần bò bó sát cùng áo sơ mi ngắn, nhìn qua thì trông thành thục hơn cô, cả người tỏa ra cảm giác tài hoa vui tươi.

Ngay tại giờ này phút này, thứ cô thấy đầu tiên là đôi mắt sáng ngời đang tò mò nhìn cô.

"Mợ hai! Vài ngày trước con có nghe đồ ngốc kia bảo chú hai tìm được vợ, thật không nghĩ tới mợ lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!" Lục Duy một bên nói một bên như có như không lôi kéo tay cô.

"Tống Hoài Cẩn bảo với con là chú hai rất thích mợ, còn nói mợ cùng tuổi với con, con tên Lục Duy, sinh nhật vào tháng bảy, còn mợ?"

Kiều Tri Niệm bị nhiệt tình của Lục Duy làm cho có chút phát ngốc, rõ ràng cô thật kinh ngạc khi biết Tần Dập có đứa cháu gái đã lớn như vậy.

"Tôi là Kiều Tri Niệm, sinh vào tháng tư, so với cậu thì lớn hơn một chút."

Lục Duy lôi kéo cô ngồi xuống giường, thở dài một cái, "Chú hai của con làm một cây vạn tuế ra hoa lại không biết tìm một người có tuổi tác ít chênh lệch, nhìn kiểu gì cũng thấy chú ấy là một người chú đáng khinh."

"Nhưng mà ——" Cô gái trở mình một cái, thân thể dán sát vào người Kiều Tri Niệm, "Nếu con mà là chú ấy thì cũng sẽ rất thích mợ."

"Con thật muốn biết khi chú hai ôn nhu lên thì sẽ có bộ dáng gì, mợ biết không, trước giờ chú ấy chưa từng có một người phụ nữ nào, con lúc trước có hình dung ra bộ dáng của mợ, kết quả là so với tưởng tượng của con thì không sai lệch lắm, đều là một đại mỹ nữ!"

Kiều Tri Niệm nhìn thấy Lục Duy, rốt cuộc cũng biết được bộ dáng cởi mở trong miệng Tần Dập là như thế nào, trừ việc này ra còn có một việc làm cô rất bất ngờ, đó là trước đây Tần Dập chưa từng có người phụ nữ nào, nhưng mà kỹ năng thành thục của hắn....

Kiều Tri Niệm đỏ mặt, lắc đầu không thèm nghĩ đến người đàn ông kia nữa.

Tính cách Lục Duy làm người ta vui vẻ, Kiều Tri Niệm có một người bạn cùng lứa tuổi, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng, qua một buổi chiều, dần dần có thể cùng Lục Duy nói cười một lát.

"Thiệt thòi mợ chỉ có thể đợi ở trong cái phòng này, mới một buổi chiều thôi mà đã làm con nghẹn chết rồi." Lục Duy duỗi eo đứng lên, "Con ra ngoài đi dạo một vòng, trở về con lại đến tìm mợ." Cô gái vứt một cái ánh mắt quyến rũ về phía Kiều Tri Niệm rồi biến mất ở cửa phòng ngủ.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, Kiều Tri Niệm còn tưởng là Lục Duy đã trở lại, vừa định đứng dậy đón, thì thấy Phương Ny đang bưng mâm đồ ăn xuất hiện ở cửa, ánh mắt cô đảo một vòng, chắc chắn rằng Lục Duy không có ở phía sau.

Phương Ny đặt mâm đồ ăn trên bàn, nghĩ tới bản thân bị bắt phải tự mình làm việc, ánh mắt cô ta lại liếc xéo cô gái đang nằm trên giường.

Cô ta đột nhiên mở to con mắt, dung mạo vì ghen ghét mà trở nên dữ tợn —— cổ áo Kiều Tri Niệm mở rộng, lơ đãng lộ ra xương quai xanh vẫn còn vệt đỏ chưa hoàn toàn biến mất.