“Cho dù đối phương là ai, nói cái gì, cũng đừng ngây ngốc đi cùng người ta, có biết không?”
“Thế nhưng, đó là cha anh.” Nói xong, Lệ Tử Xuyến cũng không kiên định, hỏi: “Ông ấy là cha anh à?”
Anh mím môi, không để ý đến, chỉ ôm cô vào trong lòng, nói bên tai cô, “Em không có việc gì là tốt rồi, về sau đừng coi nhẹ như vậy nữa, khiến cho anh lo lắng.”
Lệ Tử Xuyến biết vừa nãy cô có chút lỗ mãng, cũng không biết giữa Cố Khinh Châu và cha anh có khúc mắc gì thì đã chạm vào đầu họng súng.
“Em biết sai rồi, lần sau em nhất định hỏi anh trước.”
Khuôn mặt anh có chút dịu lại, liếc cô một cái: “Không cần hỏi, mà trực tiếp không cần quan tâm đến luôn.”
Lệ Tử Xuyến nháy mắt mấy cái, xem ra ân oán giữa anh và lão mập thật sự rất nghiêm trọng.
Vừa muốn nói gì đó, lúc này ánh mắt lướt qua sau lưng anh nhìn thấy một tiệm bánh gato, lập tức hưng phấn lôi kéo tay của anh: “Oa, là tiệm bánh gato vô cùng nổi tiếng trên Internet, nghe nói bánh kem trong đó rất ngon, em muốn mua!”
Cố Khinh Châu im lặng, chuyện quan trọng ở trong mắt cũng không bằng chuyện ăn uống.
Anh đã hiểu rất rõ người này, thở dài: “Đi thôi, anh mua cho em.”
Mua xong bánh kem, đương nhiên Cố Khinh Châu đảm nhiệm chức tài xế.
Lệ Tử Xuyến ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, mở hộp giấy ra, không nhịn được nhâm nhi thưởng thức.
“Ưm, đúng là không tồi.” Cô dùng nĩa xiên một miếng đưa tới bên miệng Cố Khinh Châu: “Nếm thử đi, chỉ là một miếng nhỏ nên sẽ không sao.”
Cố Khinh Châu vẫn luôn sợ hãi đối với chứng dị ứng đường sữa của mình, chỉ liếc một chút miếng bánh trên nĩa, hai phần đối lập trong anh đang đánh lộn với nhau.
Nhìn anh do dự, cô nói: “Ăn đồ ngọt có tác dụng làm dịu khi tâm trạng không tốt, các nhà khoa học đều nói như vậy.”
Cố Khinh Châu để ý đến lời nói của cô, thì ra cô cũng không phải là không hiếu kỳ về chuyện của cha anh, chỉ là muốn tìm cách để anh vui vẻ một chút.
Anh không phụ kỳ vọng giãn mặt ra, mỉm cười, sau đó há mồm ăn hết miếng bánh trên nĩa.
Lệ Tử Xuyến nhìn anh ăn xong, cười hắc hắc: “Vừa rồi em liếʍ cái nĩa hết một lượt trước sau, có phải anh không chê không?”
Cố Khinh Châu: “...”
Bởi vì quá vội vàng ra ngoài tìm cô, đồ đạc của Cố Khinh Châu vẫn còn ở trong phòng học lớn.
Trước tiên anh đưa Lệ Tử Xuyến về ký túc xá, còn anh thì tự mình đến phòng học mang tài liệu giảng dạy về, sau khi vào nhà, chỉ thấy cô ngồi quỳ chân trên sàn nhà, trên bàn trà bày rất nhiều quảng cáo bất động sản.
Cố Khinh Châu cởϊ áσ khoác xuống, đi tới, chuyện đầu tiên làm là lấy một cái gối tựa từ trên ghế sofa xuống, đưa cho cô: “Đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm.”
Cô “A” một tiếng, sau đó đưa thành quả hôm nay cho anh xem: “Anh nhìn nhà này có được không, giá cả rất hợp lý, vị trí cũng không tệ.”
Cố Khinh Châu nhận lấy quảng cáo, lại không để ý đến chuyện này, do dự trong chốc lát, buông quảng cáo xuống, hỏi cô: “Vừa nãy, ông ấy đã nói gì với em?”
Lệ Tử Xuyến sửng sốt một chút, một lát sau mới hiểu được: “Không nói gì cả.”
Quan hệ giữa hai cha con bọn họ vốn đã rất nghiêm trọng, cô cũng không muốn làm một người phụ nữ xấu xa châm ngòi ly gián ở giữa.
“Tóm lại ông ấy có nói cái gì em cũng đừng nghe. Chúng ta là chúng ta, không liên quan đến ông ấy.” Anh trình bày quan điểm của mình.
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, thận trọng ngắm Cố Khinh Châu vài lần, nhìn anh không tức giận mà còn rất bình tĩnh, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Tại sao cho tới bây giờ em chưa từng nghe thấy anh nhắc đến ông ấy?”
“Nếu như không phải lúc anh học năm nhất, ông ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sẽ không biết trên thế giới còn một người như vậy.” Anh học cô ngồi xuống sàn nhà: “Mấy năm này ông ấy đi tìm anh mấy lần, anh đều tránh không gặp. Không nghĩ tới lần này vậy mà ông ấy lại tìm đến em.”
“Ông ấy cùng mẹ anh ly hôn sao?”
“Không, là chưa từng kết hôn.” Nhìn Lệ Tử Xuyến có vẻ giật mình, Cố Khinh Châu cười khổ: “Cho nên, anh thà rằng cha anh bị bệnh chết, cũng không thích sự thật rằng anh và mẹ là bị ông ấy vứt bỏ.”
Cha và mẹ của Cố Khinh Châu là thanh mai trúc mã, người nhà hai người bọn họ cũng quen biết lẫn nhau, tình cảm hai đứa trẻ lại tốt, cho nên liền đính ước cho bọn họ. Chẳng qua cha của Cố Khinh Châu đã nghỉ học từ rất sớm, không có văn hóa, vì kiếm tiền mà đi rất nhiều đường tắt, về sau gây ra chuyện, sợ kẻ thù tìm đến cửa, một chữ cũng không để lại đã rời đi, đi một lần cũng là hai mươi mấy năm.
Ông vừa rời đi chưa đầy hai tháng, mẹ Cố Khinh Châu liền phát hiện mình mang thai, nhưng vẫn luôn nghĩ ông sẽ trở về, dù sao nhà cũng ở đây, ông có thể rời đi bao lâu?
Nhưng mãi cho đến khi mẹ của Cố Khinh Châu qua đời, cha của anh vẫn chưa từng xuất hiện. D.Đ.L.Q.Đ
Lệ Tử Xuyến từng nghe Cố Khinh Châu nói qua, thân thể của mẹ anh không tốt, một mình nuôi anh rất khó khăn.
Bây giờ đột nhiên cha anh xuất hiện, liền muốn nhận anh là con trai, đương nhiên Cố Khinh Châu sẽ không đồng ý.
Thậm chí người này lúc trước không hề có ý thức trách nhiệm, vứt bỏ mẹ anh, càng trở thành niềm khúc mắc của anh.
“Anh không trách ông ấy không nuôi lớn anh, dù sao trước đó ông ấy cũng không biết anh có tồn tại. Nhưng đối với mẹ anh, cho dù ông ấy có quyết định trở về hay không, đều nên nói rõ ràng với bà, mà không nên để bà chờ đợi nhiều năm không có mục đích như vậy, mãi cho đến lúc qua đời.”
Lúc này, đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm không còn cách nào bình tĩnh được, mà anh vẫn lý trí như thế. Không thông cảm đối với cha, cũng chỉ là bởi vì đau lòng cho mẹ anh đã phải chịu dày vò nhiều năm như vậy.
Mà cô, cũng đau lòng cho anh.
Lệ Tử Xuyến ôm lấy cánh tay anh, gối đầu trên vai anh.
“Anh có thể oán trách ông ấy, bởi vì anh cũng chịu nhiều khổ sở rồi.” Lệ Tử Xuyến nói: “Em cũng bắt đầu chán ghét người kia rồi đấy. Nếu như ông ấy có thể tìm tới bạn học Cố sớm một chút, như vậy bạn học Cố cũng sẽ không phải chịu cô độc, cũng không cần phải tự dựa vào chính mình nữa.”
Anh vươn tay, đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô trên vai mình, có chút lạnh buốt, nhưng lại khiến tim anh rất ấm.
“Không sao, hiện tại anh rất hạnh phúc.”
Cô ngẩng đầu lên: “Là bởi vì em sao?”
Cố Khinh Châu cụp mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát, anh liền bật cười: “Đúng, là bởi vì em.”
Nghe được đáp án của anh, cô rất hài lòng. Một lần nữa dính lên người anh, nói: “Em sẽ cố gắng để bạn học Cố hạnh phúc hơn!”
Cô sẽ cố gắng tìm lại những niềm vui mà trước kia anh bỏ lỡ.
Mắt thấy sắp phải kiểm tra, Lệ Tử Xuyến bắt đầu luyện tập các kỹ năng - nước đến chân mới nhảy.
Báo cáo thí nghiệm cùng luận văn, Lệ Tử Xuyến hoàn toàn không coi ra gì, ai bảo bạn trai của cô là giáo sư chứ! Coi như không giúp cô viết, nhưng hẳn là vẫn có thể giúp cô sửa chữa chứ nhỉ?
Chẳng qua trong kỳ kiểm tra thì liền ngoài tầm tay của Cố Khinh Châu, cũng không thể để anh sử dụng mỹ nam kế giúp cô trộm đáp án được.
Thế là, hai ngày cuối tuần liền biến thành khoảng thời gian khổ sở nhất của Lệ Tử Xuyến.
Trước kia còn có thể vui vẻ hẹn hò cùng người nào đó, nhưng từ khi biết được thời gian kiểm tra của cô, người nào đó liền biến thành mẹ kế đáng sợ, lúc nào có thời gian là liền mang cô đến thư viện gặm sách, thật sự là cực kỳ lạnh lùng vô tình.
Ngay từ đầu Lệ Tử Xuyến đã hạ quyết tâm phải kiên định, Cố Khinh Châu cũng tùy tiện tin tưởng cô, nhưng chưa được mấy ngày, thư viện liền biến thành phòng ngủ thứ hai của cô, so với lúc cô nằm trên giường ngủ còn nhanh hơn.
Cố Khinh Châu ngồi đối diện cô, anh đang sửa lại bài luận văn cho cô, một lúc lâu sau không nghe thấy âm thanh lật sách, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Sau đó, thất vọng.
Tại sao lại ngủ?
Lệ Tử Xuyến đang ngủ mơ màng liền cảm thấy trên đầu đau nhức, tay đang đặt dưới cằm lệch ra, suýt nữa là cái trán tiếp xúc thân mật với cái bàn.
Cố Khinh Châu cũng bị cô làm cho giật mình, hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ ngủ ngon như vậy. Thế là lúc cô sắp đập vào mặt bàn, anh lập tức vươn nửa người lên mặt bàn, lấy tay đệm giữa cô và cái bàn.
Lệ Tử Xuyến dụi mắt, tỉnh táo hơn nửa, Cố Khinh Châu vừa tỏ vẻ hết cách vừa thu tay lại.
“Đọc đến đâu rồi?”
Lệ Tử Xuyến mờ mịt, cúi đầu, nhìn thấy sách mở ra, nhớ là bản thân đang ôn tập ở thư viện.
Nhìn Cố Khinh Châu cười khổ một cái: “Đã đọc rất nhiều.”
“Rất nhiều là bao nhiêu?”
Lệ Tử Xuyến thấy không qua loa được, buồn buồn đáp: “Một phần mười.”
Anh biết mà. Mấy ngày nay không biết Cố Khinh Châu đã hít bao nhiêu khí rồi, dạy cho đám học sinh kia cũng không tốn sức như khi dạy cho cô.
“Nắm chắc vào, buổi tối anh ra mấy cái đề cho em, xem em có thể nắm được bao nhiêu phần.”
“A? Từ bỏ! Oppa!” Lệ Tử Xuyến tỏ vẻ mệt nhọc, nếu như không phải Cố Khinh Châu ngồi đối diện cô, hiện tại cô nhất định sẽ lôi kéo cánh tay của anh: “Cuộc thi còn cách nửa tháng nữa, sớm như vậy đã kiểm tra, đến ngày đó em cũng quên thôi!”
“Vậy kế hoạch của em là lúc nào đọc xong quyển đó?”
“Kiểm tra trước một ngày...”
Cố Khinh Châu: “... Buổi tối tới ký túc xá của anh chuẩn bị kiểm tra!”
Lệ Tử Xuyến: “Oppa, em không yêu anh!”
“Tùy em. Nếu như không thể làm được hơn nửa, anh sẽ không xem luận văn cho em nữa.”
Lệt Tử Xuyến tối sầm mắt lại, dường như nhìn thấy giáo sư thi lại ngoắc tay với mình: “Bạn trai là giáo sư, có ai khổ hơn so với tôi không?”
Vì để cho Cố Khinh Châu giúp cô xem luận văn, Lệ Tử Xuyến miễn cưỡng lên tinh thần bắt đầu học thuộc lòng.
Nhưng trời không chiều lòng người, cô vừa mới chuẩn bị nỗ lực hăng hái liền nhận được điện thoại của Đàm Thiên Thiên, hẹn cô ra ngoài chơi, có trời mới biết cuộc gọi này tới thật kịp thời!
“Yes!” Cuối cùng cũng không cần đọc sách.
Nhất thời kích động, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến lập tức làm ra bộ dạng đáng thương.
“Không phải em không muốn đọc sách, mà là bạn tốt Đàm Thiên Thiên, thật vất vả mới hẹn em một lần, cũng không thể vứt hết mặt mũi của người ta được.”
Cố Khinh Châu vẫn không nói lời nào, Lệ Tử Xuyến chẹp miệng: “Gần đây mỗi ngày nếu em không vùi trong phòng thí nghiệm thì cũng là đến thư viện, buồn đến mức sắp sinh bệnh rồi. Để em đi đi, bạn học Cố ~~”
“Được rồi, em đi đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Anh biết, cho dù có giữ cô lại, thì tâm tư của cô cũng đã sớm bay mất.
Thực ra để cô đọc sách không phải thật sự muốn cô có thành tích tốt, mà chính là không đồng ý với thói quen học tập của cô. Đọc sách trước đêm kiểm tra, không bằng lúc có thời gian thì đọc trước một chút.
“Bạn học Cố, anh là người tốt!”
Nhận được sự đồng ý của anh, lập tức tâm tình Lệ Tử Xuyến tốt lên, sâu ngủ cũng một đi không trở lại. Kiêng dè nơi này là thư viện, không có cách nào biểu đạt tâm tình kích động của mình, cô quyết định vẽ một bức tranh cho Cố Khinh Châu.
Lúc nhận lấy tờ giấy nhỏ cô đưa tới, nhìn cô lanh lợi rời đi, Cố Khinh Châu không thể nào hiểu được, đọc sách khiến cô khổ sở như vậy?
Mở tờ giấy nhỏ trong tay ra, một nụ hôn nhảy ra từ tờ giấy.
Nửa đường anh nhận được điện thoại của cô, cô và Đàm Thiên Thiên ở bên ngoài ăn cơm tối, điện thoại của cô hết pin, bảo anh có việc thì gọi cho Đàm Thiên Thiên. Cô không ở đây, Cố Khinh Châu chuẩn bị chút gì đó đơn giản để ăn. Anh ở thư viện gϊếŧ thời gian mới nhớ tới mình còn chưa mua thức ăn, vì vậy lại tới siêu thị dưới lầu mua ít đồ.
Đi đến tầng ký túc xá của cô, chợt thấy một thân hình quen thuộc ở trước cửa.
Người kia cũng nghe thấy tiếng bước chân của anh, lúc này cũng quay đầu lại, lúc ánh mắt đối diện với Cố Khinh Châu thì liền hiện lên một tia kinh ngạc.
“Xin chào.” Cố Khinh Châu liếc mắt nhìn người đàn ông đứng phía sau cửa phòng đóng chặt: “Tìm Tử Xuyến sao?”
“Ừm, tôi gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, em ấy không ở nhà sao?” dienndannleequyydonn
Lệ Thanh Bắc vừa nói vừa dùng ánh mắt dò xét Cố Khinh Châu. Lần trước gặp anh, cũng không phải là dưới tia sáng rõ ràng như thế này.
Giống như anh cả nói, nếu như chỉ đơn thuần là ngoại hình thì Cố Khinh Châu chính là người đàn ông khiến người khác không thể chê trách, hơn nữa... Ngược lại còn có điểm giống đàn ông trong nhà họ Lệ.
“Tử Xuyến ra ngoài chơi cùng Đàm Thiên Thiên, không có điện thoại di động. Nếu như anh có việc gấp, tôi có thể đưa số của Đàm Thiên Thiên cho anh.” Cố Khinh Châu xem nhẹ ánh mắt không chút che giấu của Lệ Thanh Bắc, không nhanh không chậm nói.
“Không cần, điện thoại của cô nhóc họ Đàm tôi cũng có, hơn nữa cũng không có việc gấp gì, tôi đi ngang qua thuân tiện tới thăm một chút thôi.” Lệ Thanh Bắc ngừng nói, rồi lại tiếp tục: “Cậu đã gặp anh cả của tôi?”
Cố Khinh Châu gật đầu: “Có may mắn được gặp một lần.”
“Vậy cậu phải biết, đối với người chồng tương lai của Tử Xuyến, anh em chúng tôi đều xét duyệt rất nghiêm khắc.”
Cố Khinh Châu cười khổ, Lệ Tử Xuyến luôn tốt khoe xấu che đối với anh, anh đã sớm phát hiện, chỉ là sợ cô suy nghĩ lung tung sẽ tạo ra áp lực, cho nên mới giả vờ như không biết rõ tình hình.
“Tôi biết, hẳn là tôi không phải người đứng thứ nhất trong lòng các anh.”
“Chúng tôi thích người nào không quan trọng, quan trọng là Tử Xuyến đã lựa chọn cậu, thậm chí vì cậu mà dám cãi lại anh cả - người mà em ấy sợ nhất.” Lệ Thanh Bắc cười một tiếng.
Cố Khinh Châu hơi ngẩn người.
“Yên tâm, tôi cũng không phải đến để công khai xử lý tội của cậu. Chẳng qua tôi phải cảnh cáo cậu một câu. Cho dù Tử Xuyến yêu cậu rất nhiều, nhưng nếu không được sự cho phép của người nhà chúng tôi, tốt nhất là cậu... Ừm, đừng cùng nó làm chuyện gì quá giới hạn.”
Rõ ràng Cố Khinh Châu vẫn chưa tỉnh táo lại, chờ một lúc sau, cuối cùng anh mới hiểu rõ trong lời nói của Lệ Thanh Bắc còn có một ý nghĩa khác.
Vì vậy, ngoại trừ trước mặt Lệ Tử Xuyến thì hiếm thấy khi nào thấy Cố Khinh Châu đỏ mặt trước người thứ hai.
“Các anh yên tâm, chúng tôi... Còn chưa có...” Anh không biết nên nói thế nào.
Ngược lại Lệ Thanh Bắc vì biểu cảm của Cố Khinh Châu mà có chút ấn tượng tốt với anh.
“A, Bắc Bắc?”
Phía sau xuất hiện một giọng nói phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai người đàn ông.
Lệ Tử Xuyến cũng phát hiện Cố Khinh Châu có chỗ không đúng, nhưng không biết là anh đang xấu hổ, còn tưởng rằng Bắc Bắc bắt nạt anh.
Lập tức, Lệ Tử Xuyến đứng giữa hai người, đề phòng ngăn trước mặt Cố Khinh Châu, dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Lệ Thanh Bắc.
“Anh tới làm gì?”
Mặt Lệ Thanh Bắc tối sầm: “Đây chính là thái độ khi em gặp anh ba sao?”
Lệ Tử Xuyến nghẹn lời, cô cũng là lo lắng Lệ Thanh Bắc sẽ nói những lời khó nghe với Cố Khinh Châu, nhưng lại không để ý rằng anh ba của cô hoàn toàn không phải người như thế. Nếu như Lệ Thanh Bắc không thích người nào, thì đều làm vẻ mặt khiến người khác khó chịu...
“Mời anh trai em vào nhà đi.” Cố Khinh Châu hóa giải ngượng ngùng cho cô đúng lúc.
Lệ Tử Xuyến vội vàng theo lối thoát: “Bắc Bắc anh ăn cơm chưa?”
Lệ Thanh Bắc cảm thấy vẫn rất tức giận, muốn từ chối, nhưng thân thể còn phản ứng nhanh hơn so với đại não, vừa liên tưởng đến tài nấu nướng của Lệ Tử Xuyến, dạ dày lập tức truyền đạt tín hiệu cho đại não - anh đói bụng.
“Vẫn chưa.” Anh trả lời.
“Vậy thì vào đi, để anh thưởng thức tài nghệ của bậc thầy!”
Cũng không phải lần đầu tiên Lệ Thanh Bắc đi vào ký túc xá của cô, vừa vào cửa liền bị phòng khách bừa bộn khiến cho lông mày nhíu lại.
Cô vội nói: “Sắp phải kiểm tra nên mới bừa bộn một chút.”
Cố Khinh Châu ở bên cạnh lại không lật tẩy cô, coi như chưa tới kỳ kiểm tra thì nhà của cô cũng rất ít khi sạch sẽ.
“Em cứ thu dọn trước đi, để anh làm cơm.” Cố Khinh Châu đề nghị.
“A.” Cố Khinh Châu thường xuyên nấu cơm, Lệ Tử Xuyến tập mãi cũng thành thói quen rồi.
Chờ Cố Khinh Châu mang những nguyên liệu vừa mua từ siêu thị vào phòng bếp, Lệ Thanh Bắc lập tức kéo Lệ Tử Xuyến đang thu dọn sách vở lên, cô nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Vẫn nên để em nấu cơm đi, phòng khách... Tạm thời anh vẫn có thể chịu được.”
Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm Lệ Thanh Bắc trong chốc lát, bật cười: “Không yên lòng với tay nghề của bạn học Cố?”
Lệ Thanh Bắc im lặng thay cho câu trả lời.
Lệ Tử Xuyến càng cười lớn hơn: “Yên tâm đi, chờ lúc nữa nhất định sẽ khiến anh giật mình, nếm qua một lần thì sẽ muốn nếm lần thứ hai.”
Đối với việc Cố Khinh Châu biết nấu cơm, Lệ Thanh Bắc vẫn có chút coi thường, ít ra, chắc chắn tay nghề của cậu ta sẽ không tốt như của em gái anh.
Hơn hai mươi phút sau, Cố Khinh Châu mở cửa phòng bếp ra, mùi thơm của đồ ăn nhất thời bay vào phòng khách.
“Không biết anh tới cho nên mua hơi ít đồ, chỉ có thể làm như thế này.” Cố Khinh Châu vẫn nói đâu ra đấy.
Lệ Tử Xuyến trực tiếp kéo Cố Khinh Châu ngồi xuống ghế: “Bắc Bắc đến ăn chực, cũng không cần chúng ta mở tiệc chiêu đãi. Hơn nữa những thứ này... Đủ để anh ấy nhớ hương vị đến mấy ngày.”
Lệ Tử Xuyến nói không chút khoa trương, cô tự xưng là đầu bếp thượng đẳng, nhưng khi đối mặt với bàn tay hóa mục nát thành thần kỳ của Cố Khinh Châu, cô cũng phải chịu thua.
Lệ Thanh Bắc không thèm để ý lời trêu chọc của em gái, rất thẳng thắn xới cơm cho mình, không mảy may coi mình là người ngoài.
Bởi vì Lệ Tử Xuyến đã ăn rồi, nên chỉ nhận lấy một bát cơm trắng từ tay Cố Khinh Châu, nhưng đối mặt với một bàn mỹ thực thì vẫn không thể nhịn được mà thèm nhỏ dãi, chính cô cũng chủ động cầm bát đũa lên chuẩn bị ăn cơm.
Lệ Thanh Bắc gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng trước, không sai, người nhà họ Lệ đều là động vật ăn thịt.
Theo sát sau đó, con mắt xinh đẹp của người đàn ông chậm rãi mở lớn, đôi đồng tử tối đen hiện lên thần thái khác thường.
Lệ Tử Xuyến hiểu rất rõ anh trai, đắc ý nói: “Em không khoa trương chứ?”
Lệ Thanh Bắc cảm thấy thất lễ, lập tức thu lại biểu lộ dư thừa, hừ một tiếng, chuyên chú thưởng thức mỹ thực.
Lệ Tử Xuyến còn đang định nhạo báng anh vài câu, lúc này, Cố Khinh Châu gắp món tôm đã bóc vỏ cô thích ăn nhất bỏ vào trong bát của cô, nói, “Ăn không nói, ngủ không nói.”
Hừ, không để cô ra vẻ một tí!
Chẳng qua Lệ Tử Xuyến vẫn nghe theo lời khuyên, nhất là lời khuyên của Cố Khinh Châu.
Thấy vậy, Lệ Thanh Bắc không nói một lời, nhưng lại thay đổi cách nhìn đối với người đàn ông có thể tùy tiện làm em gái của anh chịu khuất phục.
Cuối tuần Lệ Tử Xuyến trở về nhà, cái miệng rộng của Lệ Thanh Bắc đã nói hết chuyện của Cố Khinh Châu với người nhà, cha mẹ cũng có hứng thú muốn gặp anh, chẳng qua anh cả vẫn như cũ, khiến người ta không mò ra rốt cuộc thái độ của anh là gì.
“Tiểu thư, hình như đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta.” Tài xe của nhà họ Lệ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Lệ Tử Xuyến lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn về sau, quả nhiên có một chiếc Bentley cứ theo sau bọn họ.
Cô im lặng, suy nghĩ một chút liền biết người kia là ai.
“Chúc Lưu, chú dừng ở cửa siêu thị trước mặt hộ cháu.”
Sau khi xe của bọn họ dừng lại, xe Bentley cũng ngừng.
Đầu tiên Lệ Tử Xuyến xuống xe, nhìn thân hình béo tròn quen thuộc đi từ trên xe Bentley xuống.
“Cô nhóc, ánh mắt không tệ nha, biết là bác.” Cố Liêm nói.
“Thưa bác, thật ra thì khi theo dõi người khác, bác nên đổi chiếc xe ít có cảm giác tồn tại hơn.”
Tài xế không biết thân phận của đối phương, cẩn thận nói, “Tiểu thư, có muốn tôi thông báo với ngài Lệ không.”
“Không cần, chúng tôi có quen nhau. Chú Lưu, chú cứ vào xe chờ tôi.”
Tài xế do dự một chút, nhưng nhìn tình hình, cửa siêu thị đông người như vậy, mong rằng đối phương cũng không làm gì được.
Chờ tài xế lên xe, Lệ Tử Xuyến mới hỏi: “Bác theo cháu một đường tới đây, có phải có chuyện muốn nói với cháu không? Không phải lại là nói những lời nhàm chán như rời bỏ con trai bác chứ?”
Trừ phi xé một tấm chi phiếu, nếu không cô sẽ không thỏa hiệp! Cô vậy mà rất có nhân cách đấy!
Cố Liêm ấp úng, pha trò nói, “Sao bác lại có thể như vậy được, thực ra bác chỉ là đến củng cố chút tình cảm với con dâu tương lai thôi mà!”
Sao ông lại dám nói như vậy? Trước đó ông hay gọi điện thoại cho Cố Khinh Châu, làm phiền anh, mười cuộc thì có thể anh sẽ nghe một cuộc. Nhưng kể từ sau ngày đó, không những Cố Khinh Châu không thèm nghe điện thoại, thậm chí còn tắt máy, khiến ông không thể gọi được.
Đương nhiên Lệ Tử Xuyến không tin ông, chắc chắn là hôm đó bị Cố Khinh Châu làm cho kinh ngạc, chạy tới kéo cô rời đi.
“Vậy bác và con dâu củng cố tình cảm, con trai bác có biết không?” Cô ung dung hỏi.
Thế là, Cố Liêm nghẹn lời, mặt đỏ lên.
Lệ Tử Xuyến thừa nhận cô rất ác, thích nhìn người khác bị cô ép đến mức không có đường lùi, nhưng đối phương lại là cha của Cố Khinh Châu, cô cũng hiểu được phải có chừng mực.
“Cháu muốn ăn kem ly.” diễn!đà
TruyenHDê#quý$đôn
Bỗng nhiên, cô nói một câu như vậy.
Đầu tiên Cố Liêm sững sờ, rồi lại lập tức lớn tiếng: “Kem ly, được thôi!”
Cố Liêm ‘mời’ Lệ Tử Xuyến đến tham quan chỗ ở của ông, đến nơi, bên trong bên ngoài đều được khảm bằng vàng, hận không thể thông báo với tất cả mọi người rằng ‘Tôi là kẻ có tiền’.
Sau khi xuống xe, vòng qua suối phun nước hùng vĩ, đi vào cửa chính, bảo vệ lập tức ân cần mở cửa cho Lệ Tử Xuyến, cô vừa bước một chân vào trong liền nghe được một tiếng hô vang dội còn hơn cả tiếng chuông cảnh báo...
“Xin chào thiếu phu nhân.”
Bất chợt bị giật mình, vốn bàn chân Lệ Tử Xuyến định bước vào lập tức thu lại, sợ sệt vỗ ngực một cái, con mắt trừng to nhìn hai hàng người xếp chỉnh tề bên trong, những người mặc áo đen đang cúi đầu.
“À, đang quay phim sao?” Cô hỏi Cố Liêm.
Cố Liêm không để ý tới cô, bàn tay mập mạp vung lên: “Lui hết đi!”
Sợ thật, cảm giác giống như lâm triều này là sao?
Cố Liêm thể hiện rất tinh tế tính cách của một nhà giàu mới nổi, người hầu pha một chén trà cho cô, cô vừa muốn cầm lấy uống, liền nghe Cố Liêm giống như đang khoe khoang với cô: “Cốc sứ này là cốc sứ cao cấp nhất, là cốc mà hoàng đế Càn Long đã từng dùng qua.”
Tay Lệ Tử Xuyến dừng lại một chút, buông chén trà xuống: “Cháu vẫn nên uống nước thôi.”
Rất nhanh, người hầu mang một cốc nước chanh tới, Lệ Tử Xuyến chuẩn bị uống, lại nghe Cố Liêm nói: “Đây là một cái cốc rất đẹp, đừng chỉ nhìn bên ngoài là pha lê, thực ra nó không hề dẫn nhiệt, người Đức làm đồ rất tốt, một năm có tận mười cái.”
Lệ Tử Xuyến lại buông cốc nước xuống: “Có kem ly không?”
Cố Liêm gật đầu: “Không phải cháu muốn ăn sao, bác đã gọi người đi mua, mua hẳn một thùng đủ mùi vị, có đủ ăn không?”
Lệ Tử Xuyến thấy tuy Cố Liêm rất thông thạo với việc tiêu tiền, thế nhưng lại không hề thông thạo với đồ ăn vặt của con gái, gọi là một ly, sao có thể gọi một thùng được.
Chẳng qua sau khi cô nhìn thấy mười mấy người áo đen lần lượt chuyển từng ly kem vào phòng, Lệ Tử Xuyến mới biết cô quá đơn thuần rồi.
Đối phương là ai? Nhà giàu mới nổi đó!
Thật sự là một thùng, hình như còn cao hơn nửa mét...
Ông lại còn hỏi cô đủ ăn không....
Lệ Tử Xuyến cảm thấy lúc này, cuộc đời của cô đã nát thành từng mảnh vụn.