Chương 9

Trác Khiêm nhún vai, nói như một tên đàn ông cặn bã: “Cậu đã nói vậy, thì tôi cũng hết cách.”

Ninh Phong: “…”

Cậu ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Trác Khiêm dẻo mồm lươn lẹo như vậy. Câu nào câu nấy đều khiến cậu ta phải nghẹn họng, làm cậu ta có cảm giác như đang đánh vào bông gòn, cái cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như có một hòn đá lớn đè nặng trong lòng.

Ninh Phong tức giận đến run lên, Yến Thư Dương chợt gọi tên cậu ta, Yến Thư Dương nhẹ lắc đầu, “Bỏ đi, có lẽ thật sự là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì chứ? A Dương, cậu còn không hiểu nó là người thế nào sao? Nó…” Ninh Phong đang nói dở, không ngờ khóe mắt nhìn thấy Trác Khiêm xoay người bỏ đi, cậu ta vô thức đuổi theo, “Mày đứng lại cho tao!”

Vốn Trác Khiêm đi không hề nhanh, nhưng nghe thấy tiếng Ninh Phong thì sợ tới mức bước vội, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị Ninh Phong đuổi kịp, nắm lấy mũ hoodie của cậu.

“Còn chưa nói xong đâu.” Tiếng Ninh Phong nghiến răng ken két truyền đến từ đằng sau, “Mày đừng hòng…”

Chữ “đi” còn chưa ra khỏi mồm, Trác Khiêm đột ngột bị giật ngược mất trọng tâm, mất thăng bằng ngã xuống, khay đồ ăn trên tay cậu cũng không biết đã bị quăng đi tự lúc nào.

Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên từ phía sau——

Tiếng động vang lên, căng tin đang ồn ào náo nhiệt bỗng lấy cậu làm mốc, sự tĩnh lặng kỳ lạ bao phủ toàn hội trường, thậm chí còn nghe thấy tiếng ai đó hít hà một hơi.

Trác Khiêm té dập mông, nhưng còn chưa kịp cảm nhận cơn đau kia, tự dưng có linh cảm mà quay đầu lại.

Nhìn thấy cảnh Ninh Phong chỉ đứng cách cậu hai bước, bên chân là chén bát đũa và khay đồ ăn bị lật úp, cháo và nước sốt nộm dưa leo dính trên trên tóc, bả vai…

Ninh Phong ngu người chớp mắt, một giọt nước sốt nương theo mặt chảy xuống, dính lên khóe miệng, nếm được vị ngọt cay. Cuối cùng cậu ta cũng muộn màng nhận ra, buồn nôn phẹt phẹt vài cái.

Đợi Trác Khiêm đứng dậy, biểu cảm trên mặt Ninh Phong đã liên tục biến hóa từ không tưởng tượng nổi, đến kinh ngạc, rồi tới tức giận chỉ trong vài giây. Mặt cậu ta đen như đít nồi, đáy mắt bùng nổ lửa giận.

Mặt mũi Trác Khiêm cũng trắng bệch, vội vàng giơ hai tay đầu hàng: “Tôi không cố ý! Nếu không phải do cậu đột nhiên kéo giật tôi thì tôi đã không hất đổ khay đồ ăn, cậu thấy đó, tôi cũng té một cái mà.”

Nói xong, cậu không an lòng, nhỏ giọng hỏi Vương Tử, “Tôi có công cụ hỗ trợ không?”

Vương Tử hỏi: “Công cụ hỗ trợ gì?”

“Ví dụ như là tăng giá trị vũ lực, một cước đá bay hai Ninh Phong chẳng hạn.”

Vương Tử im lặng nửa ngày, giọng nói đau khổ: “Chúng ta vẫn nên chạy lẹ đi. Giờ chạy ra từ cửa sau thì may ra có thể giảm khả năng bị ăn đập.”

“…” Trác Khiêm hỏi, “Thế cậu có vai trò gì?”

Vương Tử chần chừ chốc lát, sau đó yếu ớt mở miệng: “Tôi có thể giúp cậu tìm đường chạy trốn, cửa sau cách cậu chưa tới mười mét, giờ chạy ngay về hướng thang máy thì có thể tạm thời thoát khỏi Ninh Phong.”

Giọng điệu Trác Khiêm cũng thay đổii: “Chỉ là tạm thời thôi sao?!”

Vương Tử mắc nhục ngậm miệng.

Trác Khiêm tuyệt vọng rồi. Cậu biết ngay cái hệ thống này không giúp được gì mà, thứ vô dụng, ngoại trừ quỷ khóc sói gào trong đầu cậu thì còn được tích sự gì nữa?

Trác Khiêm vốn là một cậu chủ nhỏ không lo cơm áo gạo tiền, tuy cũng không phải thuộc diện thượng lưu gì nhưng cũng là cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm. Người nhà chiều theo cậu, bạn bè yêu mến cậu, đã bao giờ gặp phải chuyện thị phi thế này? Chứ đừng nói là động tay động chân.

Cậu không hề có xíu kinh nghiệm đánh nhau nào, so với Ninh Phong đang nổi điên cao hơn cậu nửa cái đầu, ăn chắc phần bị đánh rồi.

May mà Ninh Phong cũng không có cơ hội đánh cậu, cơn tức giận của Ninh Phong còn chưa kịp xả thì một bàn tay đã chắn trước mặt cậu ta.

Ninh Phong ngạc nhiên, quay đầu đối diện ánh mắt của Yến Thư Dương.

“Được rồi, dừng ở đây đi.” Yến Thư Dương hiếm khi xụ mặt, giữa mày hơi cau lại, khuôn mặt tuấn tú không nở nụ cười, “Bao nhiêu người đang nhìn đấy.”

Ninh Phong vô cùng kinh ngạc: “A Dương! Sao cậu lại nói đỡ cho nó?”

Yến Thư Dương nói: “Không phải do cậu gây sự trước ư?”

Ninh Phong nghẹn họng.

Yến Thư Dương không để ý đến Ninh Phong nữa, mà lập tức đi về hướng Trác Khiêm.

Trác Khiêm coi Yến Thư Dương là đồng phạm với Ninh Phong, trong lòng ắt có phòng bị, thấy Yến Thư Dương đi về phía cậu, theo bản năng lùi về một bước, cũng chuẩn bị xong tinh thần bỏ chạy bất cứ lúc nào.