Nếu không phải là do đi theo Thẩm Gia Lan thì còn lâu Yến Thư Dương mới đến căng tin——hắn không thích ăn uống ở nơi ồn ào có nhiều người qua lại.
Thẩm Gia Lan đi đằng trước, đôi chân thon dài thẳng tắp, thoăn thoắt bước nhanh về phía trước. Y mặc một chiếc áo len mỏng, nhạt màu, cổ rộng, bên dưới là chiếc quần âu màu xám. Có bộ trang phục thùng thình phụ trợ khiến thân hình Thẩm Gia Lan trông càng gầy ốm hơn, cứ như thể chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bay y.
Yến Thư Dương nhìn bóng dáng Thẩm Gia Lan, khẽ nhíu mày, chỉ mới mấy ngày mà hình như Thẩm Gia Lan lại gầy đi một chút rồi.
Vừa mới bước vào căng tin, mùi thức ăn hỗn hợp trộn lẫn với mùi nước sát trùng thoang thoảng đập vào mặt. Trong nháy mắt, Yến Thư Dương càng cau chặt mày, nhưng vẫn không dừng bước.
Ninh Phong biết Yến Thư Dương rất ghét mùi nước sát trùng, không khỏi lo lắng, nhưng Yến Thư Dương không nói gì nên cậu ta cũng không tiện nhiều lời. Chỉ là khi nhìn Thẩm Gia Lan coi họ như không khí đang đi phía trước thì khó tránh lòng sinh ra nỗi bất mãn, lại đi thêm vài bước, cậu ta không nhịn được gọi Thẩm Gia Lan.
Rốt cuộc Thẩm Gia Lan cũng chịu dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ.
Thẩm Gia Lan sở hữu một gương mặt tiêu chuẩn, đường nét rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt dáng hoa đào, hàng mi trên dưới vừa dày vừa cong, bao bọc đôi con ngươi đen nhánh. Bờ môi y rất mỏng, khóe miệng có một xíu độ cong tự nhiên. Trời sinh một gương mặt cười, nhất là khi vô thức nheo mắt, trông như thật sự đang mỉm cười vậy.
Nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra, biểu cảm y rất lạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Nước da Thẩm Gia Lan có tông màu trắng lạnh, phối hợp với gương mặt mỹ nam kia của y thì trông hơi nữ tính, giờ lại gầy đi nên càng giống con gái hơn.
Thế nhưng giọng nói hơi khàn của y thì chẳng giống con gái tí nào: “Chuyện gì?”
Khi bước chân bọn họ dừng lại, vô số đôi mắt trong căng tin cũng hóng hớt nhìn qua.
Ninh Phong hay đi chung với Yến Thư Dương đã quen với ánh mắt của người khác, cậu ta hơi ngẩn ra nhìn gương mặt của Thẩm Gia Lan, sau đó có chút oán trách nói: “Cậu đi nhanh quá, có gì gấp đâu, đợi bọn tôi nữa chứ.”
Thẩm Gia Lan hỏi: “Tôi thân với mấy người lắm à?”
Ninh Phong: “…”
Dưới cái nhìn không thể tin nổi của Ninh Phong, vẻ mặt của Thẩm Gia Lan lại hạ xuống mấy độ, y không hề có ý định chữa quê cho Ninh Phong, giọng điệu phiền chán nói: “Tâm trạng không vui, tốt nhất mấy người đừng đến chọc tôi.”
Dứt lời, Thẩm Gia Lan xoay người đi mất.
Tuy Ninh Phong đã sớm biết tính nết khó ở của Thẩm Gia Lan, nhưng bấy giờ làm trò cho bao nhiêu người xem như vậy vẫn thấy tức giận đến run rẩy cả người, cổ đỏ bừng, nhịn xuống cơn tức nói với Yến Thư Dương: “A Dương, cậu coi cậu ta kìa. Không phải là tôi chỉ nói đợi chúng ta thôi sao? Tôi nói sai gì chứ? Cậu ta tức giận cái gì!”
“Chỉ là tâm trạng cậu ấy không vui thôi, trong thời kỳ đặc biệt này thì chúng ta nhịn được cứ nhịn đi.” Yến Thư Dương cũng không biết phải làm sao, vừa thở dài vừa vỗ bả vai Ninh Phong an ủi.
Ninh Phong thấy Yến Thư Dương còn nói đỡ thay Thẩm Gia Lan, cơn tức giận ngay lập tức bị sự tủi thân thay thế: “Cậu ta cũng có phải con gái đâu, thời kỳ đặc biệt gì chứ?”
“Không phải cậu ấy vừa về nhà hai hôm trước đấy sao? Có lẽ trong nhà đã có chuyện khiến cậu ấy khó chịu.” Yến Thư Dương nói, đổi đề tài, “Sắp tới sinh nhật ông Thẩm rồi, nhà cậu đã nhận được thiệp mời từ nhà họ Thẩm chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Ninh Phong mặt ủ mày ê: “Nhận được thiệp mời từ lâu rồi. Mẹ tôi cực kỳ hăng hái, gọi tận mấy cuộc bảo tôi ráng làm thân với Thẩm Gia Lan, ầy, cậu cũng rõ tính nết Thẩm Gia Lan kia ra sao rồi, hầu hạ tổ tông còn chưa chắc đã mệt bằng hầu hạ cậu ta.”
Yến Thư Dương đợi Ninh Phong phàn nàn xong, điềm đạm cười nói: “Đi thôi.”
Ninh Phong uể oải ỉu xìu gật đầu, tuy cậu ta không chịu được tính nết của Thẩm Gia Lan, nhưng cũng chỉ có thể lén than thở với Yến Thư Dương vài câu. Trong lòng cậu ta hiểu rõ, nếu không phải người ngoài nhìn vào thấy cậu ta đi khá gần Thẩm Gia Lan thì chỉ dựa vào mỗi sự giúp đỡ của Yến Thư Dương cũng đéo có cơ hội nhận được thiệp mời từ nhà họ Thẩm.