Chương 4

Vừa xong việc thì nghe thấy tiếng mở khóa phòng, ba nam sinh vừa cười nói vừa tiến vào phòng, hẳn là ba người bạn cùng phòng của nguyên chủ.

Ba nam sinh đang nói nửa chừng, bất thình lình nhìn thấy Trác Khiêm ở trong phòng đang quay đầu nhìn bọn họ, cả ba đều tỏ ra bất ngờ, vô cùng ăn ý mà đồng thời im lặng, mặt lạnh như tiền, ai về chỗ người nấy, như thể Trác Khiêm không tồn tại——trước giờ bọn họ đều coi nguyên chủ như không khí.

Vốn dĩ Trác Khiêm còn do dự có nên chào hỏi bạn cùng phòng hay không, thấy thế, cũng không quan tâm nữa, đặt cái túi đã dọn xong lên ghế, lại chuyển sang gói ghém quần áo.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai và ngày kia được nghỉ, cậu định về một chuyến.

Khóe mắt Lạc Trạch nhìn thấy cái túi đặt trên ghế, lại nhìn thoáng qua bàn học bị Trác Khiêm dọn sạch sẽ, không nhịn được kinh ngạc. Cậu ta là bạn cùng cùng của Trác Khiêm, dĩ nhiên biết rõ Trác Khiêm chăm chút để ý gương mặt mình đến cỡ nào. Có thể không đặt một quyển sách một cây bút lên bàn, nhưng chắc chắn sẽ bày biện cả bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.

Mà bây giờ, mấy thứ được Trác Khiêm trân trọng như bảo bối lại bị bỏ đại vào một cái túi trông chẳng ra làm sao.

Lạc Trạch khó hiểu nhìn chằm chằm cái ót màu vàng tro của Trác Khiêm một lát, chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, Trác Khiêm, cậu cả ngày không đến lớp, cô Trương gọi cho cậu cũng không được, cậu đến xin cô nghỉ đi, chứ không cô sẽ gọi phụ huynh đấy.”

Trác Khiêm đứng trước tủ lục quần áo, nghe vậy quay đầu lại, biết ơn cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Không có gì…” Lạc Trạch chưa dứt câu, đột ngột dừng lại, cậu ta trợn tròn mắt không thể tin nổi, còn tưởng bản thân gặp ảo giác.

Cái tên ngạo mạn mắt cao hơn đầu Trác Khiêm kia nói cảm ơn cậu ta ư?!

Trong phòng này có ai không biết Trác Khiêm vẫn luôn coi thường bọn họ, cho rằng gia cảnh nhà họ không bằng mấy người Trịnh Thiện, quần áo cũng không sang chảnh bằng mấy người Trịnh Thiện, lúc nào mà chẳng coi khinh bọn họ? Nhưng vừa nãy, Trác Khiêm nói cảm ơn cậu ta!

Đợi Lạc Trạch kịp phản ứng, Trác Khiêm đã ăn mặc đàng hoàng đi ra ngoài, hiếm khi lại khiêm tốn mặc một chiếc áo hoodie phối với quần jean tối màu, không phối chung với đủ thứ phụ kiện, trên mặt không trang điểm lòe loẹt, cái đầu vàng tro bình thường phải chăm chút hết nửa ngày trời cũng chỉ chải chuốt qua loa.

Lạc Trạch ngơ ngác nhìn cửa phòng đã đóng lại, hình như cái người vừa ra ngoài kia không phải Trác Khiêm mà là một người lạ ấy. Cậu ta nhìn về phía hai người bạn cùng phòng còn lại, hai người bạn cùng phòng kia cũng ngạc nhiên y hệt.

“Đậu má, nó bị ma nhập đúng không?” So với việc Trác Khiêm nói cảm ơn, Kiều Kiệt còn bất ngờ về một chuyện khác hơn, “Mấy cậu thấy không? Hồi nãy nó không trang điểm không làm tóc đã ra ngoài. Nó để ý hình tượng dữ vậy mà lại vác mặt mộc ra đường!”

Lý Gia Nhiên nói: “Chắc là do bị bệnh?”

Kiều Kiệt cạn lời nói: “Cậu quên hôm qua rồi hả? Nghe nói nó té xuống hồ suýt chết đuối, vậy mà chuyện đầu tiên làm khi trở về chính là kiểm tra xem kẻ mắt có trôi không.”

Lý Gia Nhiên cũng nhớ đến chuyện này, không nói nên lời.

“Nhưng phải nói thật.” Kiều Kiệt bỗng nói, “Trác Khiêm không trang điểm nhìn cũng khá đẹp trai.”

“Ừ, nhìn đỡ ứa mắt hơn nhiều.”

Ba người tám nhảm vài câu rồi thôi, dù sao Trác Khiêm có trang điểm hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ. Trên bàn Trác Khiêm vẫn còn đặt hộp quà sinh nhật nghe nói là định tặng cho Yến Thư Dương, chuyện Trác Khiêm muốn nịnh bợ Yến Thư Dương có ai mà không biết. Trác Khiêm coi thường bọn họ, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến cậu.



Trác Khiêm đang đến tòa nhà dạy học, không hề biết ba người bạn cũng phòng đang bàn tán chuyện của cậu. Cậu theo hướng dẫn của Vương Tử đến văn phòng của cô Trương, lại được báo rằng cô đã đi ra ngoài rồi.

Vương Tử khó hiểu: “Không phải cậu có số điện thoại của cô Trương à? Gọi điện là được mà.”

“Hôm qua điện thoại bị ngâm trong nước, bật nguồn lên không được nữa rồi, ngày mai tôi sẽ đem đi sửa.” Trác Khiêm đau đầu vịn trán, vừa xuyên đến đã có một đống phiền phức đợi cậu giải quyết, phiền chết đi được, tâm trạng cậu không tốt dẫn đến giọng điệu cũng khó ở theo, “Đường đi đến căng tin nhanh nhất?”

“Phải rồi, có thực mới vực được đạo.” Vương Tử nhận thấy tâm trạng Trác Khiêm không tốt, không dám tô vẽ nữa, nhanh chóng chỉ đường.