Trác Khiêm nhìn Trịnh thiện đi xa, mới chậm như rùa đóng cửa lại, cậu vẫn đang bệnh, vừa nãy đuổi Trịnh Thiện đi mà như đại chiến 300 hiệp, mệt chết rồi.
Trong đầu đột ngột vang lên tiếng vỗ tay bạch bạch, Vương Tử vừa xem xong kịch hay còn chưa thỏa mãn: “Tôi đã ngứa mắt thằng Trịnh Thiện kia từ hồi đọc truyện rồi, quỷ hút máu giữa thanh thiên bạch nhật. Muỗi Châu Phi chưa chắc đã hút máu bằng nó, chọc tức nó bỏ đi là tốt nhất. Mua đạo cụ và bày trí có gì to tát đâu, chúng ta tự thân vận động!”
Trác Khiêm bước đến bàn học, đặt ly nước xuống, hai bàn tay nâng hộp quà đóng gói đẹp mặt đặt chính giữa lên, bên trong chính là đôi giày thể thao mà nguyên chủ đã vay tiền mua.
“Tôi nói muốn tự làm lúc nào?”
Vương Tử đang ríu rít bất chợt dừng lại, hận rèn sắc không thành thép: “Chẳng lẽ cậu còn định nhờ đám quỷ hút máu kia giúp đỡ à?”
“Cũng không nhờ bọn nó giúp đỡ.” Trác Khiêm đặt hộp quà xuống, “Tôi muốn bán thứ này.”
“Cái gì?!!”
“Cơ thể này nợ nhiều tiền như vậy, bán thứ này vừa hay bù được một khoản.”
“Không được!!!” Vương Tử rít gào, “Nó chính là quà sinh nhật tặng Tiểu Yến, là món quà bất ngờ cậu chuẩn bị cho cậu ấy. Sao cậu có thể nói bán là bán được? Nó thuộc về Tiểu Yến! Nói chung là tôi không đồng ý! Cậu không được bán!!”
Vương Tử la hét, có thể nhìn ra nó rất hài lòng với món quà này, cũng rất muốn tặng cho Yến Thư Dương.
Một lúc lâu sau, Trác Khiêm ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hét xong chưa?”
Vương Tử thở hồng hộc: “Xong rồi.”
Trác Khiêm ngồi xuống, lấy giấy bút ra: “Cậu giúp tôi tính thử coi mấy đứa Trịnh Thiện nợ tôi bao nhiêu tiền.”
Vương Tử ngay lập tức bị dắt mũi sang chỗ khác: “Ấu kê.”
Trác Khiêm: “Đúng rồi, tiện thể tìm xem gần khu này có chỗ nào bán giày…”
Vương Tử: “Á á á!!!”
Trác Khiêm phát hiện ra, cái hệ thống tên Vương Tử này là fan only của công chính Yến Thư Dương. Nó không chỉ mê Yến Thư Dương như điên mà còn cực kỳ ghét ghép đôi với thụ chính Thẩm Gia Lan. Trước đó thì không thèm nhắc đến Thẩm Gia Lan dù chỉ một chữ, bây giờ nhắc tới thì toàn là nói xấu.
“Người đơn thuần như Tiểu Yến thì cái gì cũng không biết, chắc chắn là bị cái tên bạch liên hoa kia lừa gạt mới ở bên cậu ta. Tôi đã nhai bao nhiêu bộ nhưng lần đầu tiên mới thấy một bạch liên hoa tâm cơ thủ đoạn như vậy.” Vương Tử nhạo báng, “Nhưng cậu ta xui rồi, gặp phải chúng ta, chống mắt lên xem sau này chúng ta xử gọn tên bạch liên hoa kia như nào!”
Trác Khiêm: “…”
Cái hệ thống này không đi đường phản diện qua đường, đúng là lãng phí của trời.
Vương Tử chửi rủa nửa ngày trời, thấy Trác Khiêm không chung kẻ thù với mình, lại hận rèn sắc không thành thép, nghiêm túc giáo huấn cậu: “Cậu không cần phải mang gánh nặng tâm lý làm gì. Tên bạch liên hoa kia vốn không phải thứ tốt lành, chúng ta công lược Tiểu Yến chính là giải cứu Tiểu Yến khỏi nước sôi lửa bỏng. Cái tên bạch liên hoa kia vừa xấu vừa gầy, gầy như que tăm, không xứng với Tiểu Yến hoàn hảo của chúng ta.”
Trác Khiêm im lặng không nói gì, viết hóa đơn của bọn Trịnh Thiện, gấp vở lại cất vào ngăn bàn, bắt đầu dọn dẹp đồ vệ sinh cá nhân và mỹ phẩm trên bàn.
Đây đều là những đồ dùng thường ngày của nguyên chủ, tất cả đều là đồ đắt tiền của các thương hiệu lớn. Tuy nguyên chủ không thích học hành nhưng phương diện tạo hình tượng cho bản thân thì đúng là rất chịu khó. Còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã trang điểm theo định hướng ra mắt làm idol, kem nền và bút kẻ mắt là không thể thiếu, còn thích tô son và trang điểm tông khói.
Trác Khiêm gãi đầu, lấy một cái túi từ trong tủ ra, nhét toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân và mỹ phẩm vào đó.
Vương Tử đang tự biên tự diễn cuối cùng cũng chú ý đến hành động của Trác Khiêm: “Cậu làm gì đấy?”
“Đem bán mấy thứ này.”
Chuyện này Vương Tư không phản đối, nó không có hứng thú với những chuyện không liên quan đến Yến Thư Dương. Đồng thời âm mưu khơi dậy hứng thú của Trác Khiêm với Yến Thư Dương, “Chắc là cậu muốn về nhà chứ hả? Chỉ cần cậu công lược Tiểu Yến thành công là có thể trở về, tôi còn có thể thực hiện một nguyện vọng của cậu, coi như là phần thưởng.”
Trác Khiêm dừng động tác đóng gói: “Bất cứ chuyện gì?”
“Bất cứ chuyện gì.”
Phần thưởng này quả thật rất hấp dẫn, Trác Khiêm nhớ đến cuộc cãi vã với gia đình trên bàn ăn một ngày trước đó, ánh mắt tối sầm xuống, sau đó động tác càng nhanh hơn.