Từ Hoa Cao phải mất gần hai tiếng tàu điện ngầm, thêm một tiếng xe buýt nữa mới về đến nhà. Hơn nữa, Trác Khiêm đã nán lại bên ngoài trường một lát khi gặp chủ nhiệm khối. Khi cậu kết thúc chuyến hành trình dài thì trời đã tối hẳn.
Trác Khiêm không thân thuộc thế giới này, Vương Tử cũng không thể cụ thể hóa nhân vật và cảnh tượng trong đầu cậu được, chỉ có thể dẫn đường bằng lời.
Mặc dù Trác Khiêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý trên đường đi rồi, nhưng vẫn sốc khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh ở đây——quanh thành phố D phồn hoa bậc nhất lại có một nơi toang như vậy. Ngay cả đường xá cũng chưa được quy hoạch xong, đống sỏi đá chất cao thấp bên đường đất, gió đêm thổi qua, cát bụi bay mịt mù.
Trác Khiêm bị bụi bay đầy mặt, vội vàng giơ tay che trước mặt.
Đi thêm khoảng nửa tiếng, rồi lại băng qua một con hẻm ẩm ướt chật hẹp, cuối cùng cũng đến khu chung cư cũ, nơi có “nhà” ở đây.
À, không đúng, là nhà của chú thím nguyên chủ.
Cha mẹ nguyên chủ mất vào năm nguyên chủ lên năm, nguyên chủ vẫn luôn sống cùng chú thím.
Trác Khiêm xách theo vali lên tầng bốn, lấy chìa khóa ra định mở cửa, cửa chống trộm đột ngột mở ra từ bên trong, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề đang đứng sau cửa.
Người phụ nữ buộc đại đầu tóc đã lẫn đen trắng ra phía sau, khuôn mặt lộ rõ dấu vết của thời gian cũng như sự mệt mỏi không thể giấu. Một tay bà đang đặt trên tay nắm cửa, một tay cầm bịch rác, thấy rõ người đến là Trác Khiêm, dường như bà có vẻ giật mình.
“Khiêm Khiêm? Sao con lại về?”
Không cần Vương Tử nhắc, Trác Khiêm cũng đoán được người phụ nữ này chính là thím của nguyên chủ, Chu Văn Nhã.
Kể từ khi nguyên chủ đến Hoa Cao, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày lễ ngày Tết cũng đi chơi đâu đó, Chu Văn Nhã phản ứng thế này cũng chẳng có gì lạ.
Trác Khiêm cất chìa khóa vào túi, mỉm cười với Chu Văn Nhã: “Lâu rồi không về, cuối tuần về xem thử ạ.”
Chu Văn Nhã ngớ người nhìn gương mặt tươi cười của Trác Khiêm, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên: “Về là tốt rồi.”
Dứt lời, bà để ý tới vali của Trác Khiêm, vội giơ tay ra nhận lấy, “Đường sá xa xôi chắc con cũng mệt rồi, để thím cất hành lý giùm cho.”
Nếu là trước đây thì Trác Khiêm sẽ không nói lời nào đưa hành lý cho Chu Văn Nhã, nhưng bây giờ cậu không làm thế, chỉ khách sáo nói cứ để con tự làm, rồi kéo vali vào nhà.
Tuy đây là căn hộ thuê nhưng bọn họ cũng đã sống ở đây được năm năm. Năm năm trước, chú của nguyên chủ là Trác Tuấn Quý làm ăn thất bại, nợ người ta một triệu tệ, bán xe bán nhà vẫn thiếu hơn mấy trăm nghìn tệ. Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã không xoay nổi số tiền kia, vì vậy dẫn theo các con và Trác Khiêm lén trốn đến thành phố D chạy nợ——ban đầu họ sống ở một quận nhỏ thuộc thành phố Q.
Cuộc sống trốn nợ không hề dễ dàng. Xưa kia Trác Tuấn Quý ưỡn lưng kiếm tiền một cách dễ dàng, bây giờ chỉ có thể phụ việc lặt vặt khắp nơi, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác, cảm giác chênh lệch một trời một vực làm tổn thương trái tim ông ta. Sau này, đến cả việc vặt ông ta cũng không muốn làm nữa, cả ngày uể oải nằm ườn trên giường, còn không thì cũng là ra ngoài chơi mạt chược thua tiền. Cả gia đình đều trông cậy vào một mình Chu Văn Nhã thức khuya dậy sớm bày quán bán buôn, chống đỡ qua ngày.
Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã có một trai một gái. Con trai tên là Trác Duệ, 17 tuổi, học sinh cấp ba, thành tích đứng nhất đứng nhì toàn khối, là chút ánh sáng le lói trong cuộc sống đen tối của hai vợ chồng. Con gái là Trác Phi, vừa tròn 15 tuổi, đang học năm nhất ở một trường dạy nghề, thành tích học tập cũng bấy không thua gì nguyên chủ.
Vì sang năm Trác Duệ sẽ thi Đại học, vừa khai giảng học kỳ này đã đăng ký xin chuyển sang nội trú, bình thường cuối tuần cũng ở lại trường ôn tập, không phải lễ tết thì sẽ không về nhà, bởi vậy trong nhà chắc hẳn chỉ có hai vợ chồng Trác Tuấn Quý, Chu Văn Nhã và Trác Phi.
Hai vợ chồng vẫn còn dễ nói chuyện, nhưng Trác Phi kia… có vẻ là người khó chơi đây.
Trác Khiêm vừa mới nhức nhức cái đầu nghĩ như thế xong, bất thình lình nghe một giọng nói sắc bén truyền ra từ hướng nhà vệ sinh: “Chà, vị Phật nào đó về rồi à?”