Trác Khiêm: “…”
Hoá ra Vương Tử đang đắm chìm trong nhan sắc của công chính, vừa mới tỉnh táo lại.
Vương Tử mê trai nói: “Khoảng cách gần như vậy cũng không hề nhìn thấy lỗ chân lông của cậu ấy, da mướt như da em bé vậy.”
Sau nó đổi chủ đề, thở dài, “Chỉ là tấm lòng quá đỗi nhân hậu, khờ khạo đi chơi với một đứa bạn xấu tính như Ninh Phong.”
“Tôi thấy Ninh Phong mới là đừa khờ khạo.” Trác Khiêm vừa nói vừa lôi một chiếc vali nhỏ từ trong tủ quần áo ra, bỏ đồ chăm sóc cơ thể và mỹ phẩm vào đó, bận bịu xong, cậu mới nói tiếp, “Xông ra cho người ta làm bia ngắm, danh người xấu đều là cậu ta gánh, danh người tốt thì đẩy hết lên người Tiểu Yến nhà cậu.”
Vương Tử không vui phản đối: “Tiểu Yến vốn là người tốt.”
“Tôi chưa từng nói cậu ta không phải người tốt.”
“Vậy vừa rồi cậu ám chỉ cái gì?” Vương Tử hừ một tiếng, “Đừng tưởng tôi không biết lời cậu nói có ẩn ý.”
Trác Khiêm lười cãi lộn với fan only Vương Tử này, chỉ cần nhắc tới công chính thì Vương Tử y hệt như mất não——không, cái hệ thống vô dụng này vốn không có não.
Vương Tử thấy Trác Khiêm không thèm để ý tới nó, nó hơi quạu, bắt đầu ríu rít nói tiếp: “Xin thứ lỗi chứ, bạch liên hoa mới là không phải người tốt. Cậu còn nhớ ánh mắt cậu ta nhìn chúng ta lúc đứng trên lầu không? Tự mãn, trịch thượng. Chúng ta cũng có phải ăn xin đâu, cậu ta dựa vào đâu mà nhìn chúng ta như thế?”
Nhắc tới đây, Trác Khiêm cũng thấy lạ.
Chiếu theo tiến độ của cốt truyện mà nói, hiện tại Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương vẫn còn chưa xác định tình cảm với nhau, đáng lý ra Thẩm Gia Lan không nên có thái độ thù địch với cậu như vậy mới đúng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Trác Khiêm cũng không tính đào sâu căn nguyên chuyện này làm gì. Thẩm Gia Lan không ưa cậu, cậu cũng không chọc nổi loại nhân vật tàn nhẫn như Thẩm Gia Lan, sau này cứ đi đường vòng là được.
Cái khiến cậu đau đầu chính là Vương Tử lúc nào cũng đứng về phía Yến Thư Dương bất chấp, không thèm phân rõ trắng đen.
“Cậu đừng động chút là bạch liên hoa này kia nữa, cho tới hiện tại thì cậu ta vẫn chưa làm gì tôi.” Trác Khiêm nói.
Vương Tử im lặng được khoảng chừng năm giây, giọng nói hung tợn trở nên vô cùng oan ức: “Sao cậu lại như thế này? Cậu còn nói đỡ giúp cậu ta? Cậu đang giúp người ngoài đấy à!”
“Đó là do cậu đôi lúc nói năng quá đáng.”
“Cậu ta là tình địch của chúng ta, tôi nói quá một chút thì có sao đâu?” Vương Tử la làng, “Tôi cũng chỉ mới nói thôi mà, còn chưa bắt cậu hành động thực tế nữa.”
“Có làm cũng là cậu làm, tôi không làm.” Trác Khiêm kiên quyết từ chối, nghĩ lại, bổ sung thêm một câu, “Cậu ta là tình địch của cậu, không phải tình địch của tôi.”
Cho dù Yến Thư Dương có là mục tiêu công lược của cậu đi chăng nữa, cậu cũng không có ý định bỏ ra tí xíu tình cảm nào lên người Yến Thư Dương, tương lai cậu còn phải trở về, dù là Yến Thư Dương hay Thẩm Gia Lan thì đối với cậu cũng đều là nhân vật trong sách mà thôi.
Vương Tử khϊếp sợ trước thái độ bất cần đời của Trác Khiêm, một lát sau, nó bắt đầu khóc sướt mướt: “Hu hu hu sao cái số tôi khổ thế này. Ký chủ trước tự ý làm loạn hại tôi phải chịu trừng phạt. Ký chủ này lại không chịu hoàn thành nhiệm vụ, muốn gϊếŧ tôi ư hu hu hu…”
Trác Khiêm ngửi thấy mùi drama đâu đây: “Ký chủ trước? Tôi không phải người công lược công chính đầu tiên? Còn nữa, người đó tự ý làm loạn như thế nào? Cậu đã chịu hình phạt gì?”
Đáng tiếc, cả bốn câu hỏi đều bị Vương Tử lơ đẹp.
Vương Tử chỉ lo khóc, cho Trác Khiêm ăn bơ.
Trác Khiêm không ngờ Vương Tử trông có vẻ cà rỡn, không đáng tin lại rất kín miệng về chuyện này. Thấy không hỏi được gì, cậu cũng không rảnh mất công phí sức chi nữa, nhân lúc Vương Tử đang tập trung khóc, nhanh tay nhét đôi giày thể thao mà nguyên chủ muốn tặng cho Yến Thư Dương vào vali.
Trác Khiêm kéo vali ra khỏi ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy một nhóm nam nữ ngồi thành vòng tròn bên cạnh bồn hoa phì phèo khói thuốc, trong số đó có một người mặc đồ trông quen quen.
Sắc trời dần tối lại, không thấy rõ mặt người kia.
Người kia dường như đã nhìn thấy cậu, bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, hất hàm về phía cậu.
Sau đó, những người còn lại cũng lần lượt quay qua đây.