Trác Khiêm ngủ một giấc tỉnh dậy, không chỉ xuyên thành thụ lót đường làm trời làm đất trong một bộ đam mỹ mà còn bị ràng buộc với một hệ thống nhiệm vụ.
Quả hệ thống này suốt ngày âm mưu xúi giục Trác Khiêm chia rẽ công thụ chính.
Tiếc thay trái tim công chính chỉ có thụ chính, trong mắt hắn những người khác tương đương với không khí, mà thụ chính lại là vỏ ngoài bạch liên hoa, thực tế là kiểu nhân vật sống sót qua 300 tập trong truyện cung đấu.
Trác Khiêm vô cùng rối rắm, chọc không nổi trốn không xong, chỉ đành phải giấu đầu hở đuôi mà sống.
Một buổi chiều nọ, Trác Khiêm đi học về, bắt gặp một đám người đang bị một người đánh.
Ráng đỏ bao lấy bầu trời, bóng người cao lớn đứng lặng giữa đám người đang lê lết gào khóc trên mặt đất.
Người kia mặc áo đen quần đen, tay cầm một cây gậy gỗ, nghe tiếng xoay người, mắt phượng híp lại: "Lại thêm một tên đến chịu chết."
Trác Khiêm: "..."
Gương, gương mặt quen thuộc này không phải bạch liên hoa thì ai vào đây nữa...
Không phải nói mảnh mai yếu ớt à? Đang yên đang lành tự dưng OOC!
Trác Khiêm vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, nhanh trí nảy ra ý tưởng, nhấc chân đá vào tên đang nằm gần nhất, tức giận gầm lên: "Ngay cả người tao thích mày cũng dám động đến? Đi chết đi!"
Lại một ngày nọ——
Trác Khiêm bị bạch liên hoa chặn ở góc nào đó.
Ánh mắt bạch liên hoa lộ vẻ cáu giận nhìn cậu: "Không phải cậu nói cậu thích tôi sao?"
Trác Khiêm: "Nhưng, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau."
Bạch liên hoa: "Tại sao?"
Trác Khiêm rớt nước mắt: "Tôi không muốn vì yêu làm 1!"