Chương 4-2
Nếu như một đứa con trai bị đổi ra khỏi nhà, có một ngày dắt theo bạn gái trở về, lại muốn nhờ người nhà chăm sóc, thì gia đình sẽ nể mặt con trai mà miễn cưỡng chấp nhận.
Cha của Kỷ Văn Hào cũng vậy, tuy họ chỉ cho rằng con trai nhất thời chơi đùa mới làm người ta mang thai, nhưng không muốn chịu trách nhiệm mới nén cho cha.
Bọn họ có thể nể mặt con trai mà miễn cưỡng chấp nhận, chờ sau khi sinh đứa bé, nếu là con trai vừa vặn lúc con trai không có nhà sẽ xử lý cô bé này.
Tạ Thi Âm trong tình huống như vậy bước vào nhà họ Kỷ, thế mới biết thì ra cô cho rằng mình biết rõ Kỷ Văn Hào, nhưng thực tế cô không biết gì cả.
Đây mới thật là một gia đình lớn... Một nhà phú hào, cha Kỷ là chủ tịch một xí nghiệp lớn, Kỷ Văn Hào là con trai độc nhất, trong nhà còn có một vài chị em cùng cha khác mẹ với anh, nhưng anh là người con trai duy nhất.
Khó trách Kỷ Văn Hào kiên trì muốn đi theo sự nghiệp ca hát, cha anh sẽ phản đối vì cha Kỷ coi Kỷ Văn Hào là người nối nghiệp duy nhất của ông.
Vì thế mà đứa trai này không nghe theo sự sắp xếp ông kiên trì lừa chọn con đường riêng cho mình, người cha này mới tức giận, cũng khó trách sẽ làm ra hành động quyết liệt là đuổi con trai ra khỏi nhà.
Ngày đó, sau khi Kỷ Văn Hào đưa cô về nhà anh, ban đầu cố ý cúi đầu, dù sao cũng vì nah muốn cầu cạnh cha, muốn nhờ người nhà chăm sóc cho người phụ nữ vì mình mang thai, nhưng cuối cùng anh cũng gây gỗ với ông, lý do vẫn là đề tài cũ có nên gia nhập làng giải trí không.
Cuối cùng, anh bỏ cô ở lại rồi đi!
Đúng là bỏ, bởi vời một câu anh cũng không nói với cô, thậm chí về sau anh cũng rất ít về thăm cô.
Quãng thời gian sống ở nhà họ Kỷ, đó là một cơn ác mộng với cô, bị mọi người xem thường, quả thực làm người khác không thể chịu được.
Mọi người ai cũng cho rằng lúc đầu cô biết anh xuất thân giàu có, cho lên mang thai muốn bay lên làm phượng hoàng, vì thế không ai đối tốt với cô.
Cô không cần, chỉ cần Văn Hào nhớ về thăm cô là tốt rồi, nhưng anh giống như biến mất vậy, chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần.
Bụng cô càng ngày càng lớn, tâm trạng của cô cũng càng lúc càng nặng nề, cô chỉ có thể thông qua truyền thông mới biết một ít tin tức của nhóm nhạc, biết được tình trạng của anh.
Đỡ bụng xem người đàn ông hăng hái trong ti vi, hốc mắt cô ướt ướt. Cô hoài nghi, cuối cùng anh có nhớ đến cô không?
Tất cả mọi thứ giống như cơn ác mộng, rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại đây...
Rời khỏi phòng khách, nhà họ Kỷ to như vậy nhưng cô luôn có cảm giác mình không có chỗ dùng thân, chỗ dựa duy nhất của cô là đứa bé trong bụng cô.
Chớp mắt thôi cô đã có thai được tám tháng, hoạt động rất bất tiện, cách ngày sinh càng gần, cô càng không có cảm giác an toàn với tương lai.
Nếu như sau khi sinh con xong anh không về thăm cô, thì cô nên làm gì đây?
Lúc này, cô gặp những người vợ bé của cha Kỷ, đương nhiên là họ vẫn chê cười như trước.
"Tốt nhất cô nên cầu nguyện đứa bé đó là nam, nếu không đừng mong lấy được gì."
"Đúng đấy! Nhưng theo tôi thấy, chắc canh là con gái."
Vẻ mặt Tạ Thi Âm rất lạnh lùng, nghiêng người đi đi tới, vừa đi vừa nói: "Không phải tôi muốn lấy cái gì mới sinh con."
Đến bây giờ cô cũng không biết giới tình đứa bé, bởi vì dù là con trai hay con gái cô đều yêu thương.
"Ai tin cô!" Một đám phụ nữ cười mỉa mai, hiển nhiên không tin cô.
Ánh mắt Tạ Thi Âm rất buồn... A Hào tin cô là được rồi...
Gần đến ngày dự sinh, cha Kỷ mời bác sĩ khoa sản về nhà, tuy tức con trai, nhưng dù sao cũng là cháu của mình, không thể không quan tâm.
Ngày đó Tạ Thi Âm luôn đợi A Hào xuất hiện, thậm chí nhờ người nhà họ Kỷ liên lạc, ít nhất khi đứa trẻ ra đời, người làm cha nên đến.
Nhưng mà tin tức truyền đến làm cô thất vọng, A Hào còn đang trong phòng ghi âm, không nghe điện thoại được, tất nhiên cũng không đến được.
Cô nén nước mắt, lúc này mới biết cảm giác trong lòng cô có tên là chết tâm.
Hành đông của A Hào đã chứng tỏ... anh không cần cô, cũng không muốn đứa trẻ này...
Trong đau đớn và đấu tranh, cô cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé rách, đứa bé đã được cô sinh ra, là con gái, điều này làm cha Kỷ tương đối thất vọng, ông chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Chỉ một lát, trong phòng chỉ còn lại mình cô, bên cạnh là con gái đã được tắm sạch và được quấn kỹ đang ngủ say sưa.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, cô đã làm mẹ, nhưng cha đứa bé không đến, có lẽ sau này anh cũng không đến.
Tạ Thi Âm cử động người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của con gái, trong lòng cô lần đầu tiên thấy vui vẻ, là thời điểm vui vẻ nhất trong mấy tháng qua.
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cô cảm nhận được sức mạnh của sinh mạng, cuối cùng cảm giác bị vứt bỏ biến mất, cô cười cười, cười thật lòng, thì ra đây chính là sức mạnh của sinh mạng mới, "Bảo bối, chào mừng con đến làm bạn cùng mẹ..."
Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn vì sinh con gái, như vậy mới có thể không bị nhà họ Kỷ cướp đi, sau khi mất đi A Hào sẽ không mất luôn con gái.
Nhưng mắt Tạ Thi Âm vẫn ướt, cô nằm xuống, thầm nghĩ nên nghỉ ngơi, dù toàn thân mệt mỏi nhưng trong đầu toàn hình bóng của người đàn ông kia.
Nhắm mắt lại, cô hạ quyết tâm, nhất định phải tìm thời gian đi hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đáp án này rất quan trọng, nó quyết định cô có nên tiếp tục chờ anh không.
Nghỉ ngơi rất nhiều ngày, cuối cùng cô cũng đứng lên đi lại được, trong thời gian này cũng không có ai quản cô, trừ đưa đồ ăn và nước uống ra đại khái không có ai để ý đến cô.
Tạ Thi Âm giao đứa bé cho một người giúp việc tốt bụng nhờ người này trông con hộ cô, còn cô thì một mình ra ngoài không quản trong người đang mệt mỏi chạy đến công ty của Kỷ Văn Hào ngồi đợi dưới lầu.
Cô đợi thật lâu, đến khi rất mệt không biết mình có chờ được đến khi gặp anh không, hay là... cô không muốn làm một người phụ nữ ngốc nữa.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng hét ầm ĩ, một nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi la hét, làm Tạ Thi Âm sợ hết hồn.
"Tia Sáng! Tia Sáng! Tia Sáng!"
Lúc này một nhóm người đi ra, vẫy tay với nhóm thanh thiếu niên kia!
Tạ Thi Âm nhìn một cái liền thấy nhóm của Kỷ Văn Hào.
Người cao lớn nhất nhất nhóm đúng là A Hào, mấy người họ đang chuẩn bị vào công ty, một người đàn ông trung niên đi bên cạnh họ, nếu cô đoán không sai đó là người quản lý.
Thật vất vả Tạ Thi Âm mới gặp được anh, nếu như bình thường cô sẽ không có dũng khí gọi anh trước đám đông như vậy, nhưng bây giờ đã lâu rồi họ chưa gặp nhau, không gọi không được. "A Hào!"
Mọi người dừng bước lại, mới đầu Kỷ Văn Hào còn không itn, nhưng khi anh xoay người lại, quả nhiên thấy cô.
Hai người nhìn nhau, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Không phải họ rất thân mật sao? Sao lại không biết nên nói gì thế này? Chẳng lẽ sau này họ sẽ như vậy? Hay họ sẽ không có sau này...
Mọi người thấy vậy bắt đầu ồn ào, người quản lý rất khẩn trương, kéo áo sơ mi của Kỷ Văn Hào.
"A Hào..." Anh ta nhắc nhở.
Người quản lý đã từng nghe A Hào nói đến người phụ nữ này, nhưng anh ta nhanh chóng quay người nhìn A Hào nói: "A Hào, là ai vậy?"
Kỷ Văn Hào muốn mở miệng, nhưng bị người quản lý kéo, anh nhìn cô, trong mắt có cầu xin, kìm nén cảm xúc, mở miệng nói. "Một người bạn."
Tạ Thi Âm chấn động, hoàn toàn không nói ra lời.
Cô không muốn đóng vai người phụ nữ bị vứt bỏ, không muốn nói "Ngay cả con cũng sinh cho anh rồi chẳng lẽ chũng ta vẫn là bạn.", cô chỉ đứng im.
Người quản lý thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là bạn, đợi mấy ngày nữa khi "Tia Sáng" chính thức ký hợp đồng, nhất định sẽ mời cô đến, lúc đó làm ơn ca tụng họ một ít! Khà khà hmm.."
Vội vàng lôi kéo Kỷ Văn Hào rời đi, những thành viên khác cũng vào theo. Lát sau những fan kia bắt đầu hét chói tai không ai để ý đến cô.
Cô phát hiện mắt mình vẫn khô, một chút phản ứng cũng không có, thở dài, tâm trạng bây giờ ổn định hơn trước kia .
Đi thôi!
Xoay người, đi hai ba bước, nước mắt bắt đầu rơi xuống, giấc mộng đẹp nhiều năm như vậy cuối cùng đã tỉnh, người con trai kia đã rời xa cô.
Còn lại gì...
Còn lại đứa bé!
Tạ Thi Âm cười gượng, đúng! Còn có đứa bé, cô còn có con gái, tương lai sau này, cô sẽ đi cùng con gái cô.