“Em thử món này xem có hợp khẩu vị không? Mỗi món, tôi đều đặt riêng ở nhiều nhà hàng nổi tiếng khác nhau, nên nếu món này không hợp thì em có thể đổi sang món khác.” Dạ Cảnh Tinh rất chu đáo.
Hứa Tuệ Trân vừa ngồi vào bàn, là hắn đã bắt đầu lấy thức ăn cho cô. Đếm sơ sơ chắc cũng phải có hơn chục món, trong khi chỉ có hai người ăn.
“Chỗ này hết bao nhiêu tiền? Tự dưng anh bày vẽ làm gì cho tốn kém vậy? Muốn tới đây ăn tối, thì để tôi mua đồ về nấu cũng được mà.”
Tưởng được khen, ai ngờ có xu hướng bị trách là tiêu xài hoang phí. Nhưng hào sảng đã là thói quen của hắn rồi, nên hiện tại vẫn hết sức bình thản mà đáp:
“Nấu nướng cực khổ, mất thời gian. Ăn ở ngoài vừa tiện, vừa ngon, tôi bảo đảm an toàn vệ sinh thực phẩm nên em cứ an tâm mà ăn đi. Còn về tiền, mất vài đồng thôi à.”
“Không phải tôi chê không ngon, mà thấy tiếc tiền thôi à. Vả lại tôi theo chủ nghĩa thích ăn cơm nhà hơn.”
Nghe cô nói xong, hắn liền bắt nhịp hỏi lại ngay:
“Vậy em có thích đàn ông biết nấu ăn không?”
“Có chứ! Đàn ông quyến rũ nhất là lúc mang tạp dề đứng bên gian bếp, nên hầu như phụ nữ ai cũng thích.”
“Em thích là được rồi, người khác kệ họ.”
Hắn phũ phàng xác nhận. Nói xong, cũng liền lấy súp vi cá ra chén cho cô.
“Vi cá ngon bổ, không đắt tiền. Em ăn đi!”
Thấy hắn tận tâm như vậy, cô cũng không nỡ phụ lòng. Nên sau đó không nói thêm gì nữa để bắt đầu dùng bữa.
“Anh cũng ăn đi, ăn cho hết chứ kẻo phí.”
Hứa Tuệ Trân vừa nói, vừa gắp thức ăn cho người đàn ông, rồi mới ăn phần súp của mình.
Cứ đinh rằng món này sẽ ngon, vì cô cũng thuộc tuýp người dễ ăn dễ uống, nhưng không… Khi cho miếng cá vào miệng, Hứa Tuệ Trân lập tức có cảm giác khó chịu. Mặc dù đã cố nuốt xuống, nhưng hương vị vẫn khiến cô nhăn mặt, cau mày vì buồn nôn.
“Ụa…” Hứa Tuệ Trân dùng tay che miệng, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Thấy vậy, Dạ Cảnh Tinh cũng vội lo lắng mà chạy theo sau để xem thế nào. Lúc hắn vào tới, thì cô đã nôn xong và đang rửa mặt cho tỉnh táo.
“Em sao vậy? Đi bệnh viện nhé?” Hắn đứng bên cạnh với nét mặt lo âu đến mức căng thẳng cả rồi.
Nhưng Hứa Tuệ Trân lại lắc đầu từ chối, rồi mới nói:
“Chắc tại mấy hôm nay ăn uống thất thường, nên đau dạ dày thôi à. Nếu mai vẫn không đỡ thì đi khám sau.”
“Sao lại ăn uống thất thường? Mỗi ngày ba bữa, tôi đều gửi thức ăn đến tận nơi cho em mà? Nhưng em không ăn?” Hắn đã cau mày, đôi nhãn quan lộ ra tia sắc bén tựa chút mất kiên nhẫn.
Mà lúc này, Hứa Tuệ Trân cũng đang bối rối. Bởi vì lý do cô vừa đưa ra chỉ là tự mình suy đoán. Giờ bị hắn gặng hỏi, lại càng rối hơn.
“Tôi có ăn, nhưng ít. Tại tôi không quen ăn thức ăn bên ngoài, thà là cơm canh đạm bạc nhưng vẫn thấy ngon miệng hơn.” Cô cười trừ, trả lời qua loa cho có, rồi nhanh chóng quay trở ra bàn ăn.
Dạ Cảnh Tinh vẫn nhìn theo cô bằng đôi mắt nghi hoặc, cảm giác không hề yên tâm một chút nào.
“Mai nghỉ làm một hôm, tôi đưa em đi khám.” Vừa ra tới, hắn đã nghiêm túc đề nghị.
“Vẫn còn nhiều việc phải làm, nên không nghỉ được.”
“Vậy thì nghỉ buổi sáng, tóm lại em phải đi khám.” Chất giọng quả quyết của người đàn ông khiến sắc mặt cô gái chợt chùng xuống.
Nó giống như những lần Dạ Cảnh Văn từng hay ra lệnh để áp đặt cô vậy.
Nhận ra thái độ gay gắt vừa rồi của mình đã làm cô buồn, Dạ Cảnh Tinh vội hạ giọng giải thích:
“Tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe của em, cho nên mới…”
“Cảnh Tinh! Thật ra tôi cảm thấy chúng ta không nên quá thân thiết với nhau như thế này đâu. Xảy ra những chuyện vừa rồi, tôi chỉ muốn được bình yên sống tiếp thôi. Sau này, anh đừng tới đây nữa.”
Không để hắn nói hết câu, cô đã thẳng thắn ngắt lời. Còn nói ra những câu từ manh tính chất tổn thương người nghe, khiến bầu không khí lắng xuống tới mức ngột ngạt.
Bình thường, Dạ Cảnh Tinh rất kiêu ngạo. Hắn sẽ không nhún nhường hay hạ giọng trước bất cứ ai, nhưng từ khi gặp Hứa Tuệ Trân thì cô đã là người ngoại lệ.
Chỉ có cô, mới khiến hắn phải suy nghĩ thật kỹ càng trước khi nói ra bất cứ câu gì. Và bây giờ cũng vậy.
Lúc cô thật sự không vui, thì điều hắn nên làm là tôn trọng và thỏa hiệp.
“Em nghỉ ngơi sớm đi! Nhớ gọi cho tôi đầu tiên, nếu gặp phải điều gì đó không hay. Còn sau này… nếu em không thích thức ăn bên ngoài, thì tôi không mua nữa.” Nói rồi, hắn liền cầm áo khoác lặng lẽ ra về.
Lúc đó, Hứa Tuệ Trân cũng giương ánh mắt áy náy xen lẫn xót xa nhìn theo bóng dáng đơn độc ấy. Hai bên mi tâm chợt ướt nhem nước mắt, rồi bàn tay nhỏ lại bất giác sờ lên bụng.
Những dấu hiệu đó, có phải… Cô đã mang thai rồi không?