Chương 19: Món đồ chơi quỷ dị

Có được manh mối người vợ đã chết từ chỗ người bạn cũ, Đậu Hoài hiểu rằng nhiệm vụ của mình đã thay đổi.

1. Tìm được thi thể của Vương Xuân Hoa.

2. Đạt được sự tán thành của bóng đen quỷ dị.

Thật ra từ lúc trò chơi bắt đầu cho đến bây giờ, đã có thể đoán được đái khái cốt truyện. Sợ rằng bác sĩ bởi vì một nguyên nhân nào đó, điều khiển Triệu Đông Tây gϊếŧ vợ, giấu xác sau đó Triệu Đông Tây lại bị tẩy não, quên mất chuyện này nên tránh được sự dò hỏi của cảnh sát. Bảy ngày mà Triệu Đông Tây xin nghỉ kia chắc hẳn là đang bị bác sĩ tẩy não.

Hơn nữa, dựa vào thái độ cực kỳ cẩn thận của Hồ Bổn Vinh cũng thấy được, năm vụ án mạng của năm hộ gia đình còn lại hình như cũng có liên quan đến bác sĩ.

“…..Tên Dụ Mục Thanh trông nhân mô cẩu dạng*, nhưng thực tế là kẻ sát nhân hàng loạt biếи ŧɦái ư?”

*Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó

Nhớ tới chính mình suýt chút nữa cũng bị anh ta điều khiển, Đậu Hoài toát cả mồ hôi lạnh.

“Lúc những vụ án mạng khác xảy ra, hung thủ và thi thể đều ở trong phòng, làm cho vụ án đơn giản, tra thế nào cũng tra không đến bác sĩ. Không biết đến lượt nhà Triệu Đông Tây lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, khiến bác sĩ không thể không giấu thi thể của người vợ đi.”

Chẳng qua Đậu Hoài dám khẳng định, người thông minh lại cẩn thận như bác sĩ nhất định sẽ không giấu thi thể ở nơi quá xa.

Bởi vì khoảng cách giấu thi thể càng xa, khả năng bị bại lộ càng lớn. Hơn nữa quan trọng là, oan hồn của Vương Xuân Hoa còn ở 101! Thi thể của cô ấy đương nhiên sẽ không cách quá xa!

“Nhất định phải quay lại khu chung cư Tây Uyển ngay lập tức, phải đến trước khi cảnh sát tìm được thi thể của Vương Xuân Hoa mới được!”

*

Khu chung cư vào ban ngày rất khác với ban đêm , mấy tòa nhà nhìn xám xịt, bức tường bong ra từng mảng giống như mấy đốm trắng, tan hoang lại đột ngột.

Đậu Hoài đi dọc theo đường nhỏ vào tòa nhà số hai, thấy trước cửa cầu thang có mấy cái dây thừng bị đứt, còn có cả mấy mảnh vỡ của bìa cứng.

“Có người cắt đứt dây thừng, đóng cửa hung trạch 101. Không biết là bà cụ ở tầng 3 hay tên đàn ông thần bí ở tầng 6.”

Hinh như trong tòa nhà này không có ai là người bình thường cả, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Cậu quét dọn rác rưởi, ngựa quen đường cũ lấy chìa khóa ở trên khung cửa.

Tiếng ổ khóa chuyển động vang trên trong hàng hiên rất rõ ràng, Đậu Hoài cất bước đi vào trong phòng. Lần này, cậu chọn đóng kín cửa phòng.

Căn phòng chật chội áp lực vẫn giống hệt như lần trước, chỉ là trong phòng dường như có một mùi hôi thối thoang thoảng. Tất cửa sổ đều bị che bởi rèm cửa rất dày, cho dù ánh nắng bên ngoài có tươi sáng thế nào, bên trong 101 vẫn cực kỳ tối tăm, làm người ta cảm thấy rất không an toàn.

“Không có mùi hôi của xác chết, thi thể có giấu ở trong căn nhà này hay không?”

Đậu Hoài nhìn thẳng cửa phòng ngủ chính trước, cửa phòng rộng mở, có thể thấy rõ một nửa chiếc giường cùng với chiếc tủ quần áo đóng chặt.

“…Bóng đen kia quay về tủ quần áo còn tiện tay đóng cửa à?”

Cậu chưa từng gặp sự kiện tâm linh, không biết thứ đồ kia rốt cuộc coi như là ác linh hay sản phẩm của sự oán hận.

“Hy vọng là cái dễ nói chuyện.”

Không thể không nói, ban ngày có thể cho người ta chồng lên rất nhiều buff “to gan”. Cho dù hung trạch vẫn âm trầm như cũ, nhưng cảm giác tốt hơn so với lần trước đi vào nửa đêm.

Cậu đi từ từ vào phòng ngủ chính, nơi này cũng không khác gì so với lần đến đầu tiên.

Hai cánh cửa tủ quần áo đóng chặt đối diện với cửa sổ đóng kín, tấm ván gỗ cũ kỹ yên lặng ở đó, một chút ánh sáng chiếu qua kẹt cửa cũng không có.

Từ nhỏ Đậu Hoài đã rất ghét tủ quần áo, bởi vì trong tủ treo một đống một đống quần áo. Chúng nó giống như người vậy có tay chân, có thân thể, điểm khác biệt duy nhất chính là chúng nó rất nhẹ. Chỉ cần đóng cửa tủ, thế giới bên trong tủ quần áo sẽ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, lúc này những bộ quần áo có cử động hay không? Về sau, chúng nó có phải là muốn thay thế chính mình hay không?

Cho nên trước khi Đậu Hoài ngủ, nhất định sẽ đóng chặt tất cả cánh cửa của tủ quần áo. Nếu để lại một khe hở, cậu cứ cảm thấy có một đôi mắt ở bên trong đang nhìn chằm chằm mình.

Hít sâu một hơi, Đậu Hoài nắm lấy tay nắm cửa, từ từ mở cửa tủ ra.

Cảnh tượng mấy miếng thịt bay loạn trong tưởng tượng không xuất hiện, thanh ngang bằng sắt thưa thớt treo hai bộ quần áo của nữ. Nương theo ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài, còn thấy trong góc chất mấy bộ quần áo ở nhà kiểu nữ

“Chắc là quần áo của Vương Xuân Hoa, trông như là lâu chưa mặc, trong túi rất sạch sẽ.”

Cậu lại gõ gõ tấm ván gỗ ở bên cạnh, nghe tiếng không giống như có tường kép linh tinh.

“Vậy tại sao oan hồn của Vương Xuân Hoa lại bò ra từ đây ?”

Đậu Hoài chưa từ bỏ ý định, cậu chui hơn nửa người vào, sờ từng tấc ván gỗ một, muốn tìm được manh mối có thể dùng được.

Cuối cùng, lúc sờ đến khe ở dưới đáy của tủ quần áo, đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm khác lạ.

“Gồ ghề lồi lõm, như là có người khắc chữ?”

Những chữ cái đó quá nhỏ, lại lung tung rối loạn, khẽ cắn môi, cậu dứt khoát bò luôn vào.

Tủ quần áo vừa tối vừa hẹp, Đậu Hoài không thể không cuộn tròn cơ thể.

“Được, bóng đen kia nếu mà chui ra, chắc là đôi ta đã sẽ mặt đối mặt với nhau mất.”

Tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, cả người cậu tê dại.

Nhanh chóng móc điện thoại ra bật đèn pin, Đậu Hoài dùng sức cúi người nhìn về phía cái đáy.

Quả nhiên, ở chỗ gần tấm ván gỗ có khắc một hàng chữ nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, chỗ nông chỗ sâu. Nhìn kỹ còn phát hiện khe rãnh có đọng lại chất lỏng màu nâu đen.

【 tôi không bị bệnh, đừng tin bác sĩ 】

“Nhìn rất giống dùng móng tay khắc…. thứ màu nâu đen kia chắc là máu. Đây là do ai khắc? Chẳng lẽ là Vương Xuân Hoa?”

Đậu Hoài còn nhớ rõ, quyển sổ nhật ký bìa đỏ kia từng viết ——[Mình trốn dưới gầm giường, trốn trong tủ quần áo, thậm chí trốn ở trên trần nhà nhưng vẫn bị tìm thấy].

“Vương Xuân Hoa trốn vào tủ quần áo, dùng móng tay khắc bốn chữ【 tôi không bị bệnh 】, đây là có ý gì? Cô ấy không bị bệnh? Chẳng lẽ bệnh viện chẩn đoán sai? Kỳ thật cô ấy có thể sinh em bé?”

Suy đoán này làm Đậu Hoài ngơ một chút, sao thế được?

“Không, không đúng. Mình có xem qua tờ giấy khám bệnh rồi, chẩn đoán của bệnh viện sẽ không sai, nhật ký cũng nhắc tới bọn họ từng đi khám ở bệnh viện tỉnh. Cái này không phải là giả, thế thì cô ấy còn có bệnh gì nữa?”

Trong đầu hiện ra đoạn ngắn ở bãi đỗ xe, Đậu Hoài bỗng nhiên nhớ đến, mình từng tìm được đơn lấy thuốc trầm cảm của Vương Xuân Hoa, bác sĩ chủ trị đúng là Dụ Mục Thanh.

【 đừng tin bác sĩ 】.

“Lúc bác sĩ tiếp xúc với Vương Xuân Hoa chỉ sợ cũng muốn điều khiển cô ấy, nhưng hình như không hoàn toàn thành công. Hóa ra là vậy sao? Mình cũng hơi hiểu một chút rồi.”

Nhìn nhìn xung quanh, tủ quần áo không còn manh mối khác, Đậu Hoài vội vàng bò ra ngoài .

Cảm giác chật chội u ám bên trong rất khó chịu, luôn lo sợ sẽ có một cái mặt người đột nhiên vươn ra.

Đứng ở trong phòng ngủ, Đậu Hoài bắt đầu thử suy nghĩ lại toàn bộ sự kiện.

“Biết bản thân không thể mang thai, cảm xúc của Vương Xuân Hoa nhất định sẽ có sự thay đổi lên xuống. Là một người chồng làm bảo vệ ở bệnh viện, suy nghĩ đầu tiên sẽ là đưa vợ đi khám bác sĩ tâm lý.”

Có lẽ là cử chỉ vô ý, có lẽ là cố tình sắp đặt, hai người cùng đi vào văn phòng của Dụ Mục Thanh.

Ngay từ đầu, Đậu Hoài cho rằng bác sĩ điều khiển Triệu Đông Tây trước, sau đó gϊếŧ chết người vợ. Bây giờ phát hiện, tình huống chắc là ngược lại.

“Người thứ nhất mà bác sĩ thử điều khiển chắc là Vương Xuân Hoa. Chẳng qua người phụ nữ này tuy rằng bị đả kích nặng nề, nhưng cũng không bị bác sĩ tùy tiện điều khiển. Thậm chí trong lúc tâm thần đang hỗn loạn, cô ấy cũng vẫn duy trì sự tỉnh táo, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân không bị bệnh.”

Cho nên phương pháp để mang thai mà nhật ký miêu tả, hẳn là lời nói dối của bác sĩ để khống chế cô ấy.

Làm thế nào mới có thể hoàn toàn điều khiển một người đang kề bên tuyệt vọng? Đương nhiên là cho cô ấy hy vọng.

Nhưng có lẽ phương pháp đó không phải phương pháp bình thường, cho nên Triệu Đông Tây mới cãi nhau với vợ mình, mới cảm thấy bệnh của vợ mình càng ngày càng nặng. Anh ta lén tìm bác sĩ, lại không ngờ trực tiếp biến thành con mồi của anh ta.

Vương Xuân Hoa thoát khỏi sự điều khiển tinh thần, lại không thoát khỏi chồng của chính mình được.

Nhưng vấn đề là, lý do mà bác sĩ làm tất cả những thứ này là gì? Tại sao tên đó cứ muốn làm các thành viên trong một gia đình chém gϊếŧ nhau cơ chứ?

Tạm thời không nghĩ ra, Đậu Hoài tạm bỏ qua vấn đề này.

“Nhật ký có nhắc đến gầm giường, tủ quần áo và trần nhà chắc đều là nơi có giấu manh mối, bây giờ tìm xong tủ quần áo rồi, chỉ còn gầm giường với trần nhà.”

Phòng ngủ chính chỉ có một chiếc giường, 1.8x2m tiêu chuẩn, kiểu dáng rất cũ, khe hở gầm giường hẹp, nhìn ra độ rộng chỉ có thể chứa một người trưởng thành, còn phải rụt cổ lại.

“Nằm dưới đó chắc giống như nằm trong quan tài, xoay người cũng khó, nhỡ gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

Đậu Hoài yên lặng lùi một bước, “….. Hay là đi xem trần nhà trước?”

Ý kiến hay, quyết định vậy đi. Không liên quan đến có gan hay không, chủ yếu là muốn quan sát cách trang hoàng một chút.

Quyết định xong, cậu lập tức ra khỏi phòng ngủ chính.

Đậu Hoài đã quan sát rồi, trần nhà của phòng ngủ chính là trần xi măng bình thường, liếc mắt một cái là nhìn hết được. Nơi nhật ký nhắc tới chắc là chỗ khác.

Đôi mắt cậu nhìn về phía phòng ngủ phụ.

“Phòng này đi, lần lượt lần lượt.”

Lần này cậu khôn hơn, trước khi đi vào phòng phải quan sát kỹ cửa phòng trước.

“Không có băng dính hoặc là vụ gỗ, rất sạch sẽ, nhìn qua chắc trong phòng không có nốt thứ gì kỳ quái.”

Yên tâm, lúc này cậu mới mở cửa đi vào.

Bụi mịn ập vào trước mặt, Đậu Hoài vội khua tay phất đi. Trong lúc đong đưa, lòng bàn tay bỗng chạm vào một thứ gì đó.

Mềm mại, lạnh lạnh, còn hơi dính.

Dây thần kinh căng chặt lập tức đứt đoạn, cậu hoảng sợ, trực tiếp đấm một phát.

“Vịt con vịt con cạp cạp, đói bụng rồi oa oa ~”

Tiếng hát chói tai cắt qua không gian yên tĩnh, một món đồ chơi bằng bông dính đầy bụi rơi xuống đất, chạm vào công tắc, tự động phát ra bài hát thiếu nhi khó nghe.

Có lẽ là do sắp hết pin, nhạc thiếu nhi đứt quãng, còn kéo dài âm thanh ở câu cuối, hát ra một loại cảm giác đáng sợ như là muốn chết lại không chết.

Đậu Hoài chạy nhanh qua, bẻ vài cái mới tắt được công tắc, tiếng nhạc phiền lòng đột nhiên im bặt.

Cầm vịt bông trong tay, lúc này cậu mới phát hiện, có một sợi chỉ nhỏ quấn trên đuôi vịt, phía cuối còn có miếng dán, dính một ít sơn tường, vừa thấy liền biết là rơi từ trên tường xuống.

“Gắn đồ chơi bằng bông ở cửa phòng?”

Như là đoán được gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trần nhà trên đỉnh đầu treo đầy những món đồ chơi bằng bông với đủ loại kiểu dáng. Tất cả bọn nó đều được khâu hai con mắt trắng bệch, miệng mở rất lớn, trên bộ lông xõa tung dính đầy bụi, cực kì giống một đám xác chết trẻ con.

Đậu Hoài: “……”

Thẩm mỹ đến từ địa ngục hả? Trang trí phòng em bé như vậy, em bé có ổn thật không?

Cảm giác bị đám thú bông rậm rạp nhìn chằm chằm cũng không dễ chịu, cậu đơn giản không xem, chăm chú quan sát căn phòng ngủ nho nhỏ này.

“Giường em bé, quần áo trẻ con, bình sữa, chăn nhỏ, đồ đạc đầy đủ thật.”

Có thể nhìn ra được, hai vợ chồng Triệu Đông Tây thiệt tình muốn có một đứa con, mỗi một chỗ ở nơi này đều lộ ra khát vọng và tình thương của cha mẹ.

Nhưng thế sự vô thường, căn nhà trước mắt này chỉ còn lại rách nát và cũ xưa, không có em bé, càng không có người mẹ.

Đè cảm xúc nảy lên từ đáy lòng xuống, Đậu Hoài nhanh chóng sưu tầm. Vì để không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, ngay cả món đồ chơi bằng bông dơ dơ kia cậu cũng mở ra nhìn.

Nhưng bận việc mấy chục phút, lục tung cả căn phòng lên cũng không phát hiện bất kỳ thứ gì hữu dụng.

“Nơi này cũng không có nơi để giấu xác, vẫn là đi xem phòng vệ sinh đi.”

Cậu vừa muốn đứng dậy, tầm mắt lại dừng ở con vịt đồ chơi bên cạnh.

Bởi vì sợ bên trong có giấu thứ gì nên cậu mở khóa kéo ra, đào rỗng bụng của vịt bông. Sợi bông rơi đầy đất, vịt vàng vừa căng vừa tròn ban đầu biến thành một miếng vải rách, nằm ngửa trên mặt đất giống một người không còn sức sống.

“Xin lỗi nhé,” Đậu Hoài cúi người, hơi áy náy mở miệng, “Đợi chút nghen.”

Cậu nhặt hết sợi bông lên, cẩn thận nhét lại vào bụng vịt bông. Lại đặt nó ngồi trên giường em bé, sau đó mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Còn chưa đi ra hai bước, phía sau lưng bỗng nhiên lạnh lẽo. Cảm giác giống như rơi xuống ổ rắn, nguy hiểm như bị hàng ngàn con rắn độc nhìn thẳng vậy.

Trái tim đập như nổi trống, Đậu Hoài bỗng chốc xoay người, con ngươi co lại!

Chỉ thấy con vịt bông vừa để trên giường em bé, giờ khắc này lại yên lặng ngồi trên sàn nhà, chỉ cách sau lưng cậu mấy cm!

Đôi mắt làm bằng miếng plastic màu trắng nhìn chằm chằm Đậu Hoài, cái miệng khâu bằng chỉ rách ở bên cạnh, lộ ra vài sợi bông trắng nhợt.

“Nó… Nó muốn cắn mình?”

Lòng bàn tay của Đậu Hoài chảy mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi một bước. Bỗng nhiên, một cảm giác quái dị đột nhiên đánh úp lại. Cậu từ từ ngẩng đầu, thấy trần nhà trống không trên đỉnh đầu.

“Chờ đã….. mấy món đồ chơi kia đâu?”