- 🏠 Home
- Linh Dị
- Hệ Thống
- Ting! Thời Gian Tồn Tại Đã Đến Trướng (Vô Hạn)
- Chương 18: Chứng cứ
Ting! Thời Gian Tồn Tại Đã Đến Trướng (Vô Hạn)
Chương 18: Chứng cứ
Đậu Hoài tức đến nỗi sắp hộc máu.
Trò chơi sinh tồn gì mà ngay cả luật chơi cũng bắt người chơi tự tìm hiểu? Mắng một câu thiết kế chó má cũng không quá đúng không?!
Uống hai ngụm to cà phê lạnh cậu mới bình tĩnh lại, tiếp tục phân tích.
Cũng may tất cả những sự việc trước mắt dường như đều có liên hệ với nhau, chẳng qua vẫn còn thiếu tin tức mấu chốt để chứng minh suy đoán của cậu là thật hay giả.
“Điểm mấu chốt vẫn là ở chỗ bác sĩ, anh ta biết rất nhiều thứ.”
Tên ác sĩ này, mưu mô xảo quyệt, còn có kỹ năng nghề nghiệp kỳ quái kia nữa, làm thế nào để lừa được thông tin từ trong miệng của anh ta, đây cũng là một vấn đề.
Theo dõi?
Không được, đã thất bại một lần rồi.
Đánh ngất đưa tới nơi vắng người….
“Dm! Tỉnh táo lại chút đi đồ khốn!”
Đậu Hoài vỗ vỗ mặt, “Sao lại đi càng ngày càng xa trên con đường phạm tội thế này, hơn nữa còn có tấn công tinh thần khủng khϊếp kia nữa, mình có thể chắc chắn 100% không bị tấn công không?”
….. Không hề.
Cậu che mặt, có cảm giác như là người chơi mới trộm trang bị của đại lão vậy.
Vậy thì chỉ có thế tìm cách khác.
Từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ đã qua 10 tiếng, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ cậu phải lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng.
Sau khi suy tư một lúc lâu, Đậu Hoài cuối cùng cũng xác định chuẩn bị hai phương án.
1. Dương gian chuẩn bị
Bác sĩ không có khả năng là một người công dân gương mẫu, anh ta tự mình bóp méo ký ức của người khác, có mưu đồ muốn che dấu chân tướng nào đó. Người như vậy chỉ cần điều tra kỹ chắc chắn sẽ phát hiện được một vài hành vi vi phạm pháp luật.
Cho nên Đậu Hoài muốn có sự giúp đỡ của Hồ Bổn Vinh, dùng thủ đoạn dương gian để giải quyết bác sĩ.
2. Âm phủ chuẩn bị
Đậu Hoài không quên bóng đen quỷ dị trong hung trạch của khu chung cư Tây Uyển kia, nếu trò chơi cho NPC âm phủ, vậy thì không thể vì sợ mà lãng phí tài nguyên được.
“Bóng đen ở hung trạch kia hình như đã bị nhốt ở trong đó rất lâu, không biết nó có đồng ý để mình mang nó ra ngoài hay không”
Ngòi bút vẽ ra một đường cong trên giấy, chỉ vài nét đã phác họa ra một người phụ nữ tóc dài không mặt.
Thời gian một phút một giây trôi qua, Đậu Hoài đang nằm trên bàn lập kế hoạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Như vậy chắc là đủ rồi, còn lại chỉ hy vọng ông trời sẽ đứng về phía mình.”
Cất đồ xong, Đậu Hoài gửi một tin nhắn cho Hồ Bổn Vinh, hẹn cậu ta ở một phố ẩm thực gần khu chung cư Tây Uyển. Sau đó cậu gọi một chiếc xe taxi, ngồi vào xe.
Cách cửa kính, cảnh vật của khu số hai bệnh viện phúc lợi hiện ra trong tầm mắt.
Trên bức tường trắng tinh không dính một hạt bụi nào, khẩu hiệu cứu tử phù thương đứng trên mái nhà. Khó tưởng tượng nổi, tại một nơi đại diện cho hy vọng và tốt đẹp này lại ẩn giấu một ác ma chuyên đùa bỡn với ký ức của người khác.
*
Cho dù đã hơi muộn nhưng phố ẩm thực vẫn náo nhiệt ồn ào. Trong một quán mì thịt bò trang trí khá đẹp, Đậu Hoài gặp lại bạn thời tiểu học của cậu
Có thể là do tính chất công việc, cho dù Hồ Bổn Vinh mặc thường phục nhưng khí chất nào đó trên người cậu ta vẫn rất đáng chú ý, vừa thấy liền biết đã trải nhiều vụ án lớn nhỏ.
Lúc còn đi học quan hệ của hai người rất tốt, vừa ngồi xuống là bắt đầu mở máy hát, nói chuyện trời đất, nam bắc, một chút ngăn cách của người trưởng thành còn sót lại giữa hai người cũng từ từ biến mất.
Thấy cảm xúc cũng vừa lúc, Đậu Hoài dường như vô tình nhắc đến khu chung cư Tây Uyển.
Trong hơi nước nóng bỏng của mì thịt bò Hồ Bổn Vinh đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói tràn ngập sự khó tin, “Gì? Cậu bảo là cậu muốn mua nhà ở khu chung cư Tây Uyển?”
Nói dối càng nhiều, càng dễ bị vạch trần, cho nên Đậu Hoài quyết định tiếp tục dùng lý “Mua nhà ở”.
“Đúng vậy,” cậu gật gật đầu, trên mặt đúng lúc lộ ra sự hồi hộp, “Sao vậy người anh em? Chỗ đó có gì không ổn sao?”
“Thật ra cũng không phải….” Hồ Bổn Vinh thử hỏi dò, “Cậu định mua căn hộ nào?”
“Phòng 101 tòa nhà số 2, tôi đi xem qua rồi, tuy rằng trang hoàng trông hơi cũ nhưng hoàn cảnh tổng thể vẫn khá tốt.”
Hồ Bổn Vinh cầm đũa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nhìn biểu cảm của cậu ta, trái tim của Đậu Hoài đập thình thịch..
“Căn phòng kia không thể mua.” giọng nói của Hồ Bổn Vinh nghiêm túc, biểu cảm cũng nghiêm túc.
“Tại, tại sao?”
“Có một số việc tôi không thể nói kỹ với cậu, nhưng mà cậu tin tôi đi, Đậu Tử, chớ có mua căn phòng kia. Nếu có tiền thử chọn cái khác xem.”
Người anh em à, cậu không nói thì tôi đi chỗ nào để vớt manh mối?
Đậu Hoài uống một ngụm canh nhỏ hỏi, “Trước đây tôi cũng nghe nói một vài chuyện, nói căn phòng kia bị ma ám, chẳng qua mấy chuyện tâm linh như vậy tôi không tin đâu.”
Không ngờ cậu lại giỏi đóng giả một tên thiểu năng trí tuệ muốn tìm đường chết như vậy.
Hồ Bổn Vinh nhìn người bạn tốt hồn nhiên vô tư trước mặt, bất đắc dĩ đỡ trán. Sau một lúc lâu mới từ từ mở miệng nói, “Tôi chỉ có thể nói với cậu một phần tin tức có thể công khai, trong ba năm từ lúc tôi vừa mới làm việc ở cục công an đến nay, phòng 101, tòa nhà số hai, khu chung cư Tây Uyển, tổng cộng xảy ra năm vụ án mạng và cuối cùng là một vụ mất tích. Hơn nữa nguyên nhân của mỗi một vụ án mạng đều là do kẻ phạm tội đột nhiên nổi điên, hiện trường thường máu chảy thành sông, cực kỳ đáng sợ.”
“Lách cách.”
Đôi đũa trong tay Đậu Hoài rơi xuống.
Năm, năm vụ?!
Vụ mất tích duy nhất chắc là của nhà Triệu Đông Tây.
Đậu Hoài đúng lúc đưa ra câu hỏi, “Dựa theo quy luật, vụ án mất tích cuối cùng kia có thật là mất tích không?”
Hồ Bổn Vinh thở dài một tiếng, “Là mất tích, bọn tôi đã điều tra rồi, nhà này có hai vợ chồng, bởi vì xung đột nào đó nên vung tay đánh nhau. Người vợ không chịu được sự bạo lực của người chồng, để lại một bức thư sau đó biến mất. Việc này là việc thường thấy, hơn nữa lúc chồng của cô ấy đến báo án, trạng thái tinh thần rất tốt chỉ là hơi nóng tính, rất giống với tính cách của người hay bạo lực gia đình.”
Xung đột, chắc là chuyện Vương Xuân Hoa không thể mang thai.
Nhưng mà, trạng thái tinh thần của Triệu Đông Tây rất tốt…?
Đậu Hoài toát mồ hôi lạnh, đó là bởi vì khi đó anh ta đã bị bác sĩ tẩy não, từ đáy lòng cho rằng vợ của anh ta mất tích!
“Tôi có thể xem ảnh của người vợ bị mất tích không?” Do dự một lúc, Đậu Hoài cẩn thận hỏi, “Như vậy tôi cũng có thể để ý hộ.”
“Đương nhiên rồi,” Hồ Bổn Vinh rất thoải mái móc điện thoại ra, “Trước đây, chồng của cô ấy còn in thông báo tìm người, về sau hình như là người cùng thôn cứ chế giễu chuyện vợ của anh ta chạy mất nên không tìm công khai như vậy nữa.”
Làm nhiệm vụ được một thời gian rồi, đây là lần đầu tiên Đậu Hoài gặp Vương Xuân Hoa. Chỉ nhìn thoáng qua, cậu liền dừng lại.
Vẻ ngoài của Vương Xuân Hoa rất bình thường, là loại hình mà chỉ cần đứng trong đám đông là sẽ bị bao phủ ngay lập tức. Chỉ có một thứ duy nhất làm người ta nhớ kỹ, đó là mái tóc dài của cô ấy. Nó dài sắp đến cẳng chân, giống hệt bóng đen ở hung trạch kia.
Chính là cô ấy!
Đậu Hoài hít hà một hơi, quả nhiên là cô ấy đã chết! Không có người sống nào sẽ biến thành cái hình dạng quỷ quái kia!
Nhưng mà, nhiệm vụ thứ hai của trò chơi【 nhận được sự tán thành từ người vợ 】phải hoàn thành như nào…? Làm sao để đạt được sự tán thành của một người chết cơ chứ?
Giọng nói của Hồ Bổn Vinh vẫn vậy, “Quan trọng hơn là, trong ba năm mỗi một hộ gia đình ở 101, không có nhà nào là chuyển đi một cách bình thường, tất cả đều vì cửa nát nhà tan, không thể không bán nhà chuyển đi.”
Đậu Hoài: “……”
SOS!
“Cho nên tôi khuyên cậu đừng mua căn hộ kia, tuy rằng tôi cũng không tin vào mấy chuyện tâm linh, nhưng cậu là bạn của tôi, tôi hy vọng cậu sẽ sống tốt. Từ trường ở nơi đó không tốt, cậu có thể chọn chỗ khác.”
Giọng nói của Hồ Bổn Vinh chân thành giống cầu hôn, điều này làm mắt Đậu Hoài nóng lên, suýt nữa kể hết mọi việc về trò chơi.
Cũng may giây cuối cùng cậu ngừng lại cảm xúc, đầu tiên không biết là đối phương có tin hay không, chỉ nói đến hậu quả có khả năng sẽ xảy ra, cậu cũng không thể gánh chịu được.
Rốt cuộc trò chơi có sức mạnh có thể làm thời gian sinh tồn trở về con số 0
Chẳng qua, từ từ….
“Cậu bảo mấy hộ gia đình mà có án mạng ấy, đều là bởi vì thành viên trong gia đình đột nhiên nổi điên tạo thành?”
Trong nháy mắt, Đậu Hoài có một suy đoán không tốt lắm.
“Đúng vậy,” nói đến án mạng, sắc mặt của Hồ Bổn Vinh nghiêm túc hơn , “Mấy hộ gia đình đó đều giống vậy. Trước khi chuyển đến khu chung cư Tây Uyển, cuộc sống không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng sau khi dọn đi, đều lần lượt xuất hiện chứng bệnh như lo lắng, nóng tính,... cuối cùng dẫn đến phát sinh thảm án.”
Đậu Hoài hơi nôn nóng, “Có phải là bọn đều đến bệnh viện phúc lợi để khám bác sĩ tâm lý đúng không?”
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm nháy mắt im lặng.
“Không xong,” Đậu Hoài nghĩ, “Mình nóng nảy quá!”
Quả nhiên, ánh mắt của Hồ Bổn Vinh thay đổi từ nhìn bạn cũ biến thành nhìn người tình nghi. Nhìn kỹ Đậu Hoài, nghiêm túc hỏi, “Việc này bên trong bọn tôi không cho phép lộ ra. Đậu Tử, sao cậu lại biết? Hôm nay cậu hẹn tôi đi ăn bữa cơm này, thật sự chỉ là ôn chuyện thôi sao?”
….. Thế này cũng nhạy bén quá rồi!
Lòng bàn tay toát mồ hôi, Đậu Hoài cố gắng duy trì biểu cảm tự nhiên. Nhưng chưa qua vài giây, đã bại trận bởi ánh mắt sắc bén như ưng của Hồ Bổn Vinh.
Trong nháy mắt, Cậu thậm chí sinh ra một loại cảm giác “Mình thật sự có tội”.
Không được lừa, phải nói thật ra.
Vì thế Đậu Hoài thở dài, như là không che giấu tiếp được nữa nói, “Haizz, không gạt cậu nữa người anh em, chuyện này là do tôi tự điều tra ra, căn nhà kia rất quan trọng đối với tôi.”
Cậu nói mịt mờ, Hồ Bổn Vinh trực tiếp hiểu thành cậu đã trả tiền, đã buộc chặt với căn hộ.
“Sau khi xem nhà xong tôi mới biết đến vụ án mất tích, tôi nhặt được nhật ký của người vợ, phát hiện sự việc không hề đơn giản. Cho nên đi đến hầm để xe của bệnh viện phúc lợi trước, muốn nói chuyện trực tiếp với chủ hộ là Triệu Đông Tây. Nhưng đúng lúc đó, tôi phát hiện tên bác sĩ tâm lý kia có gì đó lạ lạ.”
“Lạ lạ?”
Đậu Hoài gật gật đầu, mở video mà cậu trộm quay ra sau đó đưa qua. Tuy rằng hình ảnh rất tối, nhưng chỉ cần là người đều có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của Triệu Đông Tây rất có vấn đề, những câu nói có tính chất dẫn đường đầy mê hoặc kia cũng rất kì lạ.
Hồ Bổn Vinh “Soạt” một tiếng đứng lên.
“Đậu Tử, chuyện này có liên quan đến cậu không?”
“Không!” Đậu Hoài vội vàng xua tay, rất nghiêm túc nói, “Tôi thề, video này thật là do tôi vô tình quay được, vụ án mất tích tuyệt đối không liên quan gì đến tôi hết!”
Hồ Bổn Vinh nhìn cậu một lúc lâu, “Được, tôi tin cậu nên không đưa cậu về đồn để lấy lời khai. Nhưng mà cậu phải gửi video cho tôi, hơn nữa trong vòng một tuần phải ở tại nội thành của thành phố Đài Hà, điện thoại phải liên lạc được 24/24, tôi sẽ liên lạc với cậu bất cứ lúc nào, cậu có làm được không?”
Nghiêm trọng vậy sao….
Đậu Hoài tỏ vẻ đồng ý, thử hỏi dò, “Tên bác sĩ tâm lý này….. Rất quan trọng đối với việc tra án của bọn cậu hả?”
“Rất quan trọng!” Hồ Bổn Vinh gửi video sang điện thoại của mình, từ từ mở miệng, “Năm vụ án, vụ nào cũng vậy, kẻ phạm tội đều đi tìm tên bác sĩ tâm lý này vì vấn đề tinh thần, nhưng lần chữa bệnh nào cũng không giải quyết được gì. Hơn nữa, vụ án tuy hơi máu me nhưng tình tiết đơn giản, lần nào kẻ phạm tội cũng ở hiện trường chờ bị bắt. Bọn tôi không thể chứng minh bác sĩ tâm lý có liên quan đến vụ án gϊếŧ người hay không, hơn nữa tên đó thường có thể đưa ra chứng cứ không có mặt tại hiện trường một cách hoàn mỹ.”
Nhưng video của Đậu Hoài lại giúp mở ra một lỗ hổng cho toàn bộ sự kiện.
Hồ Bổn Vinh vừa gọi điện thoại vừa lao ra cửa hàng mì thịt bò, khiến rất nhiều người chú ý.
Cậu ta vừa mới đi, Đậu Hoài đã theo sát nhanh chóng đứng dậy, trả tiền sau đó chạy ra ngoài nhanh như gió..
“Mình phải đẩy nhanh tiến độ, nếu Tiểu Hồ Tử kéo thêm công an tham gia vào, nhiệm vụ trò chơi của mình chỉ sợ sẽ trực tiếp thất bại!”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Hệ Thống
- Ting! Thời Gian Tồn Tại Đã Đến Trướng (Vô Hạn)
- Chương 18: Chứng cứ