Edit: Bông
Sự việc kia dùng thế sét đánh không kịp bưng tai (*) bị công ty áp xuống, chỉ giống như ném một hòn sỏi nhỏ xuống biển lớn. Ba người gây chuyện kia đều bị đuổi khỏi công ty, ngày cặp đồng tính kia phải rời đi, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Lam An lại chạy đến lén lút nhìn họ, tâm trạng bọn họ vừa trùng xuống vừa như thở phào nhẹ nhõm, xách hành lý ra khỏi công ty.
(*)
Sét đánh không kịp bưng tai: cực kỳ nhanh Không chỉ Lam An mà còn rất nhiều người nhiều chuyện đến hóng hớt, có đồng tình, có khinh thường, có chán ghét, nhưng những biểu cảm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi lại quay trở lại dáng vẻ hững hờ hàng ngày, tiếp tục cuộc sống thực tập sinh của mình.
Lại một mùa tuyển tú (*) trôi qua, trong công ty lại xuất hiện rất nhiều gương mặt mới thế chỗ cho những người bị đào thải. Ngay cả cao tầng công ty cũng bị đổi vài người, tổng giám đốc đổi thành một người họ Kim, nghe nói được điều từ tổng bộ (*) xuống, người này tính cách rất nóng nảy, ông ta từng đi thị sát ban A, bỏ lại một câu khiến không thực tập sinh nào có thể quên được.
(*)
Tuyển tú: tuyển chọn thực tập sinh (*) Tổng bộ: Công ty lớn quản lí các công ty con “Minh tinh là dựa vào tình yêu của fans để sống sót, bị quên lãng đi thì các cậu chỉ còn con đường chết thôi! Nỗ lực luyện tập của các cậu còn chẳng bằng những người có tư bản chống lưng được xuất hiện thường xuyên trước mặt mọi người!"
Khi đó, những giọt mồ hôi sau những giờ luyện nhảy vất vả của họ còn chưa kịp khô, nhưng không có ai để ý đến điều đó, nụ cười vui vẻ của họ bị thay thế bởi vẻ mặt nghiêm trọng khi biết được sự thật tàn khốc trong cuộc chiến không cân xứng này.
Trong góc phòng, Hành Châu lẳng lặng nhìn Từ Giang đang làm mặt quỷ phía sau Kim tổng, khẽ cười.
Buổi tối, sau khi đi công tác trở về, Từ Giang dẫn Hành Châu ra ngoài ăn khuya, gọi một bàn đầy thịt xiên, mực nướng,...Từ Giang cầm một nắm xiên nhét vào tay Hành Châu, Hành Châu cạn lời nhìn đống que xiên trong tay mình, tuy công ty không quản lý gắt gao chế độ ăn uống của thực tập sinh nhưng đồ ăn quá mức dầu mỡ thực tập sinh cũng không dám ăn. Cơ mà Từ Giang là giám sát thực tập sinh còn chưa nói gì nên Hành Châu vẫn ăn.
Uống một ngụm bia lạnh to, Từ Giang sảng khoái thở ra, thấy Hành Châu ngấu nghiến ăn, cười nói: "Sao nhìn cậu cứ như bị bỏ đói mấy ngày thế? Mà công nhận đồ ăn ở canteen công ty khó ăn thật."
“Cũng được.”
Từ Giang và Hành Châu hợp sức càn quét hết một bàn đồ nướng, thi thoảng lại nói với nhau hai câu, không khí vô cùng hòa hợp. Một trận gió đêm thổi qua làm dịu đi cái khô nóng của ngày hè, Từ Giang đột nhiên hỏi Hành Châu: “Cậu có biết lần đầu tiên gặp cậu, trong lòng tôi đang nghĩ gì không? ”
“Nghĩ gì?”
“Lúc ấy tôi đã nghĩ, cậu nhất định sẽ bạo (*).”
(*) Bạo: nổi tiếng Hành Châu bật cười: "Vậy anh biết lần đầu tiên gặp anh tôi đã nghĩ gì không?”
Từ Giang xua xua tay, mắt trợn lên: “Cậu chẳng cần nói tôi cũng biết, khẳng định không phải từ ngữ tốt đẹp gì. Chắc lúc đấy cậu nghĩ tôi là lừa đảo hoặc trộm túi,...”
Hành Châu cười đến đau bụng, Từ Giang lại không vui: "Cậu còn cười? Mặt tôi giờ vẫn còn đau đây này!”
Đợi Hành Châu cười xong, Từ Giang nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Năm sau công ty sẽ cho ra mắt một nhóm nhạc nam. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
“Đã biết."
“Lần này công ty muốn chơi lớn. Nếu cậu nắm bắt được cơ hội này, con đường sau này chắc chắn sẽ dễ đi hơn người khác.”
Khi hai người trở về thì đã khuya, ký túc xá tối tăm không một ánh đèn, ngoài ý muốn là phòng của Hành Châu cũng vậy, hắn nhớ Lam An là một con cú đêm, chẳng nhẽ cậu ta cũng ra ngoài chưa về?
Nhưng Hành Châu vừa mở cửa liền thấy một bóng người hấp tấp nhảy từ trên giường hắn xuống, vì vội vàng mà va vào đâu đó, âm thanh rất to. Hành Châu mở đèn lên, Lam An đang đứng bên cạnh giường của hắn.
“Hành...Hành Châu…… Cậu về rồi à?……”
Hành Châu nhíu mày: "Cậu ngủ trên giường tôi?"
“Tôi...tôi đánh con gián!” Lam An vừa nói vừa sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người.
Cái lí do sứt sẹo này chỉ có thằng ngu mới tin thôi, trong lòng Hành Châu nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng nói: "Sau này đừng có lại gần giường của tôi." Nhìn chiếc chăn duy nhất trên giường mình, Hành Châu từ bỏ suy nghĩ ngủ trên giường, trực tiếp ngồi lên ghế chợp mắt.
Lam An quay lại giường của mình, đưa lưng về phía Hành Châu.
Đột nhiên điện thoại của Hành Châu rung lên, trên màn hình hiển thị có tin nhắn đến.
Hành Châu mở bừng mắt, cầm điện thoại lên xem, là Đường Thừa.
[ Ngủ rồi sao? ]
Buổi tối mỗi ngày đều có ba chữ này gửi đến, mặc dù hắn luôn không hồi âm nhưng người nọ cũng không có ý định buông tha, giống như trường kỳ chiến đấu, không giành được thắng lợi sẽ không kết thúc. Hành Châu rất đau đầu, hắn không thích kiểu người như Đường Thừa.
Nghĩ nghĩ, ngón tay nhanh chóng gõ một tin nhắn ngắn, gửi đi.
[ Sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa. ]
Người kia không trả lời. Hành Châu vào nhà tắm, vì có men say trong người nên hành động khá chậm chạp, một lúc sau mới ra ngoài. Thực ra Hành Châu bị mất ngủ tương đối nặng, mọi ngày nằm trên giường đều phải đến gần sáng mới ngủ được, hôm nay lại còn ngồi trên ghế, hắn chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ. Giường đối điện đột nhiên phát ra âm thanh cọ xát giữa thân thể và chăn, cẩn thận lắng nghe còn có tiếng thở dốc rêи ɾỉ.
Đều là đàn ông, Hành Châu biết Lam An đang làm gì. Liên hệ với sự việc "đánh gián" kia của Lam An càng làm Hành Châu hoài nghi.
Ngày hôm sau, như để chứng mịn lời nói của Từ Giang, sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, Kim tổng gọi Hành Châu, Khương Hồi, Lam An và vài thực tập sinh khác đến văn phòng nói chuyện, ông ta nói rất chung chung, không hề đề cập gì đến chuyện ra mắt nhưng trên mặt các thực tập sinh không nén được sự mừng rỡ. Sau khi rời khỏi văn phòng, Khương Hồi nói với Hành Châu vài câu liền rời đi. Hành Châu cùng Lam An chuẩn bị trở về ký túc xá, hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đối với người bên cạnh đang không ngừng líu lo mắt điếc tai ngơ (*), thẳng đến khi có một bàn tay đặt lên vai mình Hành Châu mới giật mình quay lại, Đường Thừa cười nói: “Chúng ta tâm sự riêng đi.” Không đợi Hành Châu kịp phản ứng đã quay sang nói với Lam An: "Bọn tôi đi trước." Rồi kéo người đi.
(*)
Mắt điếc tai ngơ: Không quan tâm. Đi trên đường, Hành Châu hất tay Đường Thừa ra: "Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng với cậu rồi!"
Nụ cười của Đường Thừa không hề dừng lại, như đã tập thành quen với sự lạnh lùng của Hành Châu: "Đừng hung dữ như vậy, cậu không thấy xung quanh có rất nhiều người à? Cậu...chắc không muốn mọi người đều biết đấy chứ?”
“Chúng ta tìm một chỗ không người rồi nói, được không?"
Hành Châu híp mắt nhìn Đường Thừa, do dự một chút rồi đồng ý, Đường Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Ban công của công ty rất hẹp, lại kín không chỗ hở nên bình thường rất ít người tới. Hành Châu không nghĩ nhiều, chỉ định nói vài câu rồi đi nhưng đột nhiên Đường Thừa hôn tới, giây phút hai đôi môi vừa chạm vào nhau liền vươn đầu lưỡi ra, công thành đoạt đất. Đợi Hành Châu kịp phản ứng lại liền tặng cho Đường Thừa một quyền thật mạnh.
Đường Thừa ăn đau rên lên một tiếng, má trái sưng tím, trong miệng tràn ngập vị tanh của máu. Đường Thừa bật cười, nụ cười thâm trầm nơi âm u này khiến lòng người càng lạnh lẽo.
“Tôi biết cậu sẽ không ở bên tôi. Lần này tới cũng chỉ muốn xin cậu một nụ hôn, coi như kiếm lời!”
Cảm xúc đang dâng trào khiến hai người không để ý tới, gần đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Hành Châu cực kỳ khó chịu lau lau môi, vừa về đến ký túc xá liền nhảy vào phòng tắm, đánh răng đến mức đầu lưỡi cũng chảy máu mới dừng lại. Khi Hành Châu bước ra ngoài, Lam An nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt rất phức tạp, Hành Châu nhìn lại thì người kia liền cúi đầu giả vờ bận rộn.
Những người chuẩn bị được ra mắt được cấp riêng cho một phòng luyện tập, mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ngày ngày đêm đêm rơi mồ hôi ở phòng luyện tập. Mỗi ngày sau khi kết thút tập luyện cường độ cao, Hành Châu mệt đến nỗi mắt cũng mờ đi, vừa về đến ký túc xá liền lăn ra ngủ, không hề để ý đến sự bất thường của người bạn cùng phòng Lam An.
Cho đến một buổi tối nọ, Hành Châu nằm trên giường cảm thấy cơ thể mình khô nóng vô cùng. Trong đêm khuya rả rích tiếng ve kêu, Hành Châu khó khăn mở mắt ra, định đi tắm để đỡ nóng hơn thì đột nhiên thấy một bóng người đứng cạnh giường mình, ngay sau đó có một cơ thể cũng nóng rực bò lên người hắn.
Hành Châu bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, giận dữ: "Cút!"
Lửa giận ngút trời khiến hắn không kịp suy nghĩ thêm điều gì, một quyền đưa lên...