Chương 15

"Alpha quyến rũ, đang bán hàng trực tuyến đây. 100 đồng có thể nhìn cơ bụng, 200 đồng có thể cảm nhận gần." Nhân viên phục vụ ở gần sân khấu ngăn Tạ Vọng lại, "À, anh là alpha, vậy phải thêm tiền."

Tạ Vọng: "..."

Hành vi sai trái.

Thời thế ngày càng xuống cấp, với chỉ 100 đồng, những A kia có thể làm những chuyện như vậy.

Anh coi thường.

"Không xem à?" Nhân viên phục vụ có lẽ là một nhà vô địch bán hàng, ráng sức giới thiệu, "Sân khấu của chúng tôi chất lượng rất cao, lựa chọn hàng đầu để thư giãn giải tỏa căng thẳng."

Tạ Vọng: "Không."

Nhân viên phục vụ: "Anh nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy?"

Nhân viên phục vụ nói: "Chúng tôi biểu diễn chính thức, biểu diễn quảng cáo của công ty nước giải khát, không phải show khiêu da^ʍ."

Tạ Vọng: "..."

Tiếng ồn ào sôi động, Lâm Kiến Lộc lại biến mất.

Nhìn nhầm rồi sao?

Lúc này tôi nhìn thấy ai cũng giống em?

Thật đau đầu quá.

-

Hàng ghế đầu tiên khu vực khán giả.

"A a a a a anh trai đẹp trai quá, đùi anh trai cũng dài thật." Vệ Lan nhảy dựng lên đập tay một alpha, "Pheromone của anh giống với loại nước giải khát đó, tôi nhất định sẽ mua vài thùng mang về!"

Lâm Kiến Lộc nhìn bạn cùng phòng của mình, vừa nhìn anh alpha có đôi mắt đầy sao, cậu rảnh tay trả lời kịch bản, sửa lại ý kiến của mình, bảo mọi người trong nhóm viết lại.

"Doanh số của anh, tôi nhận trách nhiệm." Vệ Lan làm trái tim với alpha, rồi nắm lấy tay alpha ở bên cạnh, "Ôi, anh trai, tối nay em thích anh nhất."

Lâm Kiến Lộc: "..."

O cặn bã ở ngay bên cạnh cậu.

"Không nhìn anh à?" Một A vai rộng chân dài đứng bên cạnh cậu, "Em rất đẹp, anh có thể giảm giá cho em đấy."

"Không." Lâm Kiến Lộc nói.

Xem thì được, không có ai đặc biệt thích, cậu hoàn toàn không muốn động tay.

Alpha số 3 có hông rất không tệ, mặc quần áo trông gầy, cởi ra có da thịt, trông rất có độ dẻo dai và mạnh mẽ.

Alpha số 9 có đôi môi trông rất gợi cảm, khi cười có thể thấy răng nanh, chắc chắn rất biết cắn.

Alpha số 19, tay rất đẹp, vừa biểu diễn ảo thuật, ngón tay dường như rất linh hoạt.

Nhưng cậu quá kén chọn, những ưu điểm đó, nếu có thể xuất hiện ở cùng một người thì tốt biết mấy.

Trong tâm trí cậu thoáng hiện lên bóng dáng của một người.

"Tôi đi nhà vệ sinh một chút." Cậu nói với Vệ Lan.

"Được được được." Vệ Lan vội vàng nói, hai tay vẫn nắm tay alpha.

Lâm Kiến Lộc bình tĩnh, lách qua đám đông ồn ào, thong dong bước ra ngoài.

Buổi biểu diễn này do nhà tài trợ công ty nước giải khát, nhằm quảng bá các loại nước ngọt có ga khác nhau, hiện giờ loại vị dứa bán chạy nhất.

Alpha nổi tiếng nhất trên sân khấu lúc nãy, pheromone của anh ta chính là vị dứa.

Các loại vị nước uống khác nhau, cũng lần lượt được bán hết.

Chỉ có loại vị bưởi ở mép kệ, không ai hỏi mua.

Lâm Kiến Lộc với tay lấy chai nước có ga vị bưởi đó.

Một bàn tay vươn lên, đặt lên vai cậu.

Cậu nâng mắt lên, lạnh lùng quay đầu lại, thấy một đôi mắt kiêu ngạo, quen thuộc.

Tạ Vọng?

"Không hẹn hò." Cậu hạ mi mắt xuống.

"Lâm Kiến Lộc, là tôi." Tạ Vọng lên tiếng.

Trước mặt, đôi mắt của omega hơi mở to một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên, lại nhíu mày một chút, có vẻ hơi không hài lòng, sau đó lại trở thành vẻ lạnh lẽo không liên quan.

"Thầy đến đây làm gì?" Lâm Kiến Lộc hỏi.

Tạ Vọng: "À..."

"Tôi, tôi có một đoạn phim trong quán bar, muốn đến cảm nhận bầu không khí." Anh vội giải thích.

Lâm Kiến Lộc không có phản ứng gì, chỉ nói: "Ồ, vậy à?"

Nghe có vẻ như không tin lắm.

Tạ Vọng: "Tôi ở cùng bạn bè, chúng tôi chỉ ngồi trong phòng, còn chưa uống rượu."

Tạ Vọng không nói gì nữa.

Không đúng rồi.

Anh đến để tra hỏi Lâm Kiến Lộc mà.

Một omega, lại là omega đẹp đẽ thanh lịch như vậy, đêm khuya không ở trong ký túc xá ngoan ngoãn, đến nơi có nhiều alpha như thế này làm gì, trên người còn không biết dính pheromone của alpha nào.

Lâm Kiến Lộc chưa đυ.ng vào cơ bụng của alpha khác chứ.

Chỉ nghĩ tới điều đó, trái tim anh có cảm giác như làm đổ một chai nước có ga, sủi bọt chua xót.

Vậy nên, người đúng là anh, người sai là Lâm Kiến Lộc.

Sao anh lại giải thích trước!

Anh thật là tội lỗi!

Tạ Vọng thở sâu, kìm nén ánh mắt sắc bén, hơi tức giận, tay đặt trên vai Lâm Kiến Lộc dùng thêm chút lực, trừng mắt nhìn Lâm Kiến Lộc: "Cậu..."

Lâm Kiến Lộc đang đứng đối diện anh mở ra một chai nước có ga hương bưởi, nhẹ nhàng nhấm nháp bong bóng nhỏ ở miệng chai.

Vết nước ngọt trên đôi môi căng mọng.

Ngay lúc đó, mùi hương linh tinh trên người Lâm Kiến Lộc đã biến mất, chỉ còn lại mùi bưởi.

"Ừm?" Lâm Kiến Lộc hơi nghiêng đầu.

Tạ Vọng ôm vai cậu, mạnh mẽ đưa cậu tránh đám đông.

"Chương trình Tầm âm này mang lại lượng fan hâm mộ lớn, sau khi phát sóng danh tiếng của cậu sẽ tăng vọt, vẫn nên tránh đến những nơi như thế này." Tạ Vọng nói.

Đây là sự quan tâm của một người cố vấn dành cho thí sinh của mình.

Không có ý nghĩa gì khác.

"Vâng, được." Lâm Kiến Lộc ngửa đầu, uống thêm một ngụm nhỏ nước có ga.

Cổ omega thon gọn, làn da thì mỏng manh.

Tạ Vọng biết, vùng cổ Lâm Kiến Lộc rất nhạy cảm, cắn một cái ở bên cổ, omega sẽ cúi đầu run rẩy, cắn xuống tuyến thể, sẽ không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ quyến rũ.

"Ngon lắm à?" Tạ Vọng hỏi.

"Gần đây thích vị bưởi." Lâm Kiến Lộc nói ngắn gọn.

Tạ Vọng: "."

"Đến phòng tôi ngồi nhé?" Tạ Vọng hỏi.

Ánh mắt của Lâm Kiến Lộc, dường như chỉ nhìn chai nước có ga trong tay.

Đầu ngón tay trắng nõn, ấn thân chai.

"Đi thôi." Tạ Vọng cưỡng ép bắt người, mang đi.

Anh thật sự không muốn nhìn Lâm Kiến Lộc ở trong môi trường này thêm một giây nào nữa.

Giống như không thể chịu đựng được một bông tuyết lấp lánh rơi vào bụi.

Lâm Kiến Lộc chỉ vùng vẫy một cái, nhưng không thể chống cực được, bị anh đưa đi.