Chương 12

Tạ Vọng ở lại trường quay phim “Tàng Phong” nửa tháng, tiến độ quay phim rất nhanh, nhưng với kinh nghiệm tái sinh trước, anh quay khá thuần thục.

Tuy nhiên ——

Lúc “Tàng Phong” đoạt giải lần trước, có một điều tiếc nuối.

Diễn viên omega đóng vai bạn đời anh là con của nhà tài trợ, bị nhà sản xuất ép vào, diễn xuất kém, có vài cảnh quay cũng rất vụng về.

Sau đó, trước khi phát hành, đạo diễn và Tạ Vọng quyết định, cắt bỏ hoàn toàn các cảnh có liên quan đến nhân vật bạn đời.

Quyết định này khiến “Tàng Phong” khi ra mắt, diễn xuất tuyệt vời, cốt truyện hay.

Nhưng khi gửi tranh giải phim nước ngoài, “Tàng Phong” gặp trở ngại.

Lý do là thiếu các cảnh của nhân vật bạn đời, khiến nhân vật thám tử không hoàn chỉnh.

Vì vậy, lần này, Tạ Vọng hăng hái, tìm đến văn phòng đạo diễn, đẩy cửa xông vào.

“Tôi cướp vợ cậu à?” đạo diễn ngơ ngác, “Hung dữ vậy?”

“Đạo diễn, đuổi nhà tài trợ kia đi.” Tạ Vọng nói, “Khai máy mấy ngày rồi, chẳng thấy bóng dáng, thái độ gì vậy.”

Đạo diễn: “?”

Đạo diễn: “Cậu có trả tiền cho các diễn viên không?”

Tạ Vọng đặt thẻ ngân hàng lên bàn: “Đây là 20triệu tệ, tôi trả, đuổi đi.”

“Được.” đạo diễn nói, “Cảm ơn baba Tạ.”

Vai diễn bị trống, đạo diễn lại gửi thư mời thử vai tới các công ty.

Tạ Vọng vừa rảnh, đi ghi hình chương trình “Tầm Âm” tập đầu tiên.

Sau mười mấy ngày, anh lại gặp Lâm Kiến Lộc một lần nữa trong phòng học âm nhạc của đoàn chương trình.

Lâm Kiến Lộc ngồi trên ghế, hôm nay mặc áo sơ mi trắng theo đồng phục của đoàn chương trình, mái tóc đen rủ xuống trán, tay cầm vở và bút, giống hệt một học sinh ngoan ngoãn.

Ngay khi Tạ Vọng bước vào lớp có tổng cộng mười thí sinh, tất cả đều đứng dậy chào đón.

Lâm Kiến Lộc cũng đứng dậy, hơi gật đầu về phía Tạ Vọng.

Người đứng bên bục giảng không nhìn cậu.

Alpha cao lớn đút tay phải vào túi, tay trái cầm danh sách, thoải mái tựa lưng vào bàn giảng, trông giản dị và điển trai.

"Điểm danh." Tạ Vọng lười biếng nói, "Chung Bạch?"

"Có mặt!" Omega ngồi hàng đầu tiên, tóc nhuộm màu xám, giơ tay lên, "Thầy ơi, em cùng công ty với thầy, rất thích thầy từ lâu rồi, cùng cố gắng nha thầy!"

"Hứa Tư Nguyên?"

"Em đây ạ." Nữ alpha cầm guitar đứng dậy, "Thầy Tạ ơi, từ nhỏ em đã xem tác phẩm của thầy rồi, không ngờ giờ lại được nhìn thầy gần thế này."

Gần như mỗi người bị gọi tên, đều khen ngợi vài câu.

Xuất thân và nổi tiếng từ nhỏ, khiến Tạ Vọng gần như miễn nhiễm với lời nịnh bợ.

Khi nghe thấy những lời này, anh chỉ lười nhác nhếch mép, biểu thị mình đã biết.

Mắt dừng ở hàng cuối cùng trong danh sách, Tạ Vọng sững sờ, lên tiếng: "Lâm Kiến Lộc."

"Có mặt." Lâm Kiến Lộc nói.

Lớp học im lặng trong chốc lát.

Giống như Nữ hoàng băng tuyết vừa vung tay tát một cái đau điếng vào tai tất cả mọi người.

Lâm Kiến Lộc cúi đầu xuống, như cảm nhận được sự lạnh nhạt bất thường của mình, nói nhỏ thêm câu: "Thầy Tạ chào ạ."

Vai lưng mảnh mai của cậu, mi mắt hạ xuống rung nhẹ bóng mờ trên mí mắt, trông lạnh lùng, nhưng dường như cũng có phần mỏng manh.

Lâm Kiến Lộc không còn đeo cái vòng cổ đen nữa, có vẻ đã qua mùa phát tình, cổ trắng nõn đeo sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền hoa đào treo lơ lửng giữa hai xương quai xanh, trong bộ cánh lạnh lẽo, cậu điểm một chút hồng, trong sắc tàn nhạt lại có chút rực rỡ.

Tiếng gọi thầy Tạ nghe hay quá!

Vậy anh sẽ giúp một tay, bạn bè giúp đỡ nhau mà.

Tạ Vọng mở lời đổi chủ đề, để kết thúc bầu không khí lạnh nhạt này cho cậu.

"Sau đây sẽ nói sơ về vòng thi đầu tiên." Tạ Vọng lười nhác nói, "Vòng này thi giọng, hát bài tự chọn không phải sáng tác, điểm cao nhất trực tiếp lên vòng trong, thấp nhất thi đấu loại."

Trên bàn mỗi người đều có một tờ giấy trắng.

Tất cả bài hát đã được các thí sinh lựa chọn, hiển thị trên màn hình điện tử, đây là lúc để họ đánh giá độ khó của bài các thí sinh khác chọn, chủ động thay đổi nếu cần.

Nhưng các bài hát đều đã tập rồi, cho dù phát hiện bài của người khác khó hơn mình, cũng không ai dám đổi bài trong phút chót.

Bài hát Lâm Kiến Lộc chọn Tạ Vọng đã xem, một bài khá thích hợp "Thảng nguyệt lượng", xét theo âm vực và giọng hát của Lâm Kiến Lộc, hoàn toàn có thể chiếm ưu thế, là sự lựa chọn an toàn.

Lâm Kiến Lộc luôn như thế, không làm việc mạo hiểm, phong cách hành sự giống với con người lạnh nhạt.

"Có ai cần thay đổi không?" Tạ Vọng hỏi lười nhác.

Quy trình ngu ngốc của chương trình, quay ra chẳng có gì để xem.

Thay đổi bài ngay trước thi, hoặc là có ý đồ gì đó, hoặc ngu ngốc thơ ngây.

Tạ Vọng: "Nếu không..."

"Có ạ." Lâm Kiến Lộc đứng dậy, thay tấm thẻ mới của mình lên bảng.

Lâm Kiến Lộc: "Muốn thử thách bài khó hơn."

Khó cỡ nào?

Tạ Vọng nhìn chăm chú ——

Lâm Kiến Lộc đổi bài, từ "Thảng Nguyệt Lượng" sang "Giảo Trục Tử*".

*giảo trục tử dịch nôn na là cắn bưởi ( pheromone của Tạ Vọng là bưởi )

Tạ Vọng: "?"

Tác giá có điều muốn nói:

Tạ Vọng: DNA lay động rồi.