Chương 10

Lâm Kiến Lộc ngồi cách xa anh một khoảng, mặt nghiêng thiếu niên hướng về phía cửa sổ, ngón tay trái móc vào vòng ức chế quanh cổ, cầm một sợi dây chuyền bạc.

Hôm nay cậu tiếp xúc với quá nhiều alpha.

Thêm vào đó, lúc nãy Lâm Minh vô ý thức dùng pheromone đe dọa cậu, khiến tình trạng cơ thể cậu bị suy yếu.

Khoang xe chật hẹp, người lái xe và ngồi cạnh cậu đều là alpha.

"Anh có phiền nếu em tiêm thuốc ức chế pheromone cho bản thân không?" Cậu hỏi.

Tạ Vọng quay đầu nhìn cậu, nhướng mày, không nói gì.

"Để tôi xuống tại ngã tư phía trước." Lâm Kiến Lộc nói.

Tạ Vọng vươn tay ấn một cái gì đó, một tấm chắn ngăn cách khoang lái xe.

"Cứ tiêm đi." Tạ Vọng nói.

Chàng trai tóc đen gật đầu, lấy ống thuốc tiêm ức chế pheromone từ balo ra.

"Cần giúp không?" Tạ Vọng hỏi.

"Không tốt." Lâm Kiến Lộc giơ tay, đặt đầu kim tiêm vào gần tuyến thể trên cổ, ấn nút tiêm.

Làn da trắng mịn trên cổ rỉ ra năm giọt máu nhỏ, như những cánh hoa hồng nở rộ.

Lâm Kiến Lộc dán khăn giấy lên cổ, lau sạch.

Động tác của cậu không hề cẩn thận, cọ xát làm cổ hồng lên một vùng, rồi gài lại vòng cổ.

Như vậy, omega đã xử lý kỳ phát tình nhanh chóng và chính xác, không một chút mùi dâu tây thoát ra.

Và Lâm Kiến Lộc, từ đầu đến cuối, đều bình tĩnh.

Ánh nắng chiếu vào trong xe, nhan sắc của chàng thiếu niên đẹp đến kinh ngạc.

Tạ Vọng nhìn mà ngây người.

Thuốc tiêm ức chế pheromone, tiêm càng gần tuyến thể thì càng có tác dụng nhanh.

Nhưng tuyến thể của omega rất nhạy cảm và mỏng manh, không nhiều người dám... tiêm trực tiếp như vậy.

Không đau à?

Lâm Kiến Lộc không muốn nhờ anh giúp.

Khi làm chồng cậu, Tạ Vọng chưa từng thấy Lâm Kiến Lộc dùng thuốc ức chế.

Bởi vì không cần, anh muốn rất thường xuyên.

Hầu hết thời gian, Lâm Kiến Lộc chỉ nhìn anh một cách uể oải, mắt trong veo như băng, áo sơmi chỉ khoác, không cài cúc nào, lộ ra làn da đầy vết đỏ tyệt đẹp trên da .

"Học trưởng, anh có muốn nghe bài hát không?" Lâm Kiến Lộc hỏi, "Tôi tìm cho."

Vừa xử lý xong kỳ phát tình, omega mở khóa điện thoại, lục tìm trong các file âm thanh.

Tạ Vọng nhìn thấy, phần lớn tên file của cậu đều là "Bài giảng công khai · Mở rộng âm vực" và "Bài giảng công khai · Bài tập ngoài giờ" kiểu như thế.

Từ con người đến tên file điện thoại, đều toát lên sự khắc khổ.

"Cậu có nhiều bài học vậy à?" Tạ Vọng hỏi.

"Vâng."

Lâm Kiến Lộc cuộn màn hình xuống, chọn một file có tên "vừa viết", tăng âm lượng điện thoại.

Giọng trong trẻo của thiếu niên vang lên từ điện thoại.

Lời bài hát của Lâm Kiến Lộc luôn rất văn học, viết về gió, viết về trăng, toát lên chất trong sáng đơn thuần của tuổi trẻ.

"Đến trường ĐH X rồi." Người lái xe báo.

"Cảm ơn, tôi xuống đây." Lâm Kiến Lộc lịch sự nói.

Cậu quay người bước vào cổng trường ĐH X, dường như nhớ ra điều gì, quay đầu gật đầu cảm ơn về phía Tạ Vọng.

Tạ Vọng thở dài trong lòng.

Câu nói đó thế nào nhỉ, nhất dạ phu thê bách dạ ân.

Anh biết rất ít về cuộc sống của Lâm Kiến Lộc trước khi gặp mình.

Có thể anh sẽ không lấy một omega lạnh lùng nữa, nhưng anh hy vọng Lâm Kiến Lộc sẽ ổn.

Vậy thì hãy chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, giống như chăm sóc bạn bè vậy.

Không thích, chỉ quan tâm.

Tạ Vọng nghĩ thầm.

Khi Lâm Kiến Lộc về tới ký túc xá, Vệ Lan đang viết bài tập môn Viết kịch bản, bàn phím cơ bị đập lạch cạch, có thể thấy học bá đang rất cáu kỉnh.

"À, cậu về rồi." Vệ Lan quay đầu lại, tay vẫn gõ không ngừng, "Gần đây mở quán bar A dữ tợn, xem được cơ bụng đẹp, đi không?"

"Đợi kỳ phát tình của tôi hết đã." Lâm Kiến Lộc hơi mệt mỏi.

Cậu tắm rửa xong, nằm sấp trên giường ký túc, mở trình duyệt tìm kiếm hai chữ "Tạ Vọng".

Mới 22 tuổi, Tạ Vọng đã có khá nhiều tác phẩm.

Trong ống kính, alpha có khí chất sắc sảo, theo phong cách hoang dại và cá tính.

Ngón tay Lâm Kiến Lộc dừng lại trên bức ảnh phẳng Tạ Vọng từng chụp.

Chiếc mô tô đen đỗ bên đường, Tạ Vọng ngồi bệt bên cạnh, tóc cắt ngắn sát da đầu, áo thun quân đội được vén lên, lộ ra cơ bụng săn chắc, cơ bắp cân đối, dưới ánh nắng chiếu rọi lên làn da ướt đẫm mồ hôi, ủng da đen cứng cáp giẫm trên đường.

Cơ thể alpha hoàn hảo.

Nhìn bề ngoài thì bướng bỉnh và hoang dại, tiếp xúc thì tính tình dường như cũng khá tốt.

Tiếp xúc ngắn ngủi, Tạ Vọng dường như không hề như cậu tưởng tượng – tồi?

Nhưng dù sao anh ấy cũng đã có omega, đó là chuyện không thể phủ nhận.

Thôi.

Cậu tuyệt đối không thể phá hoại hôn nhân của người khác.

Điện thoại rung lên, trên Wechat dùng cho công việc, cậu nhận được một tin nhắn.

[Tầm Âm - Tạ Vọng]: Thêm tôi, cậu ở nhóm do tôi phụ trách.

Số công việc.

Đúng rồi, số điện thoại cá nhân của người này chắc chỉ dành riêng cho vợ mình.

Cậu không hy vọng cũng không muốn thêm số cá nhân của Tạ Vọng.

Lâm Kiến Lộc chấp nhận yêu cầu.

[Tầm Âm - Tạ Vọng]: Chờ chút nhóm chương trình sẽ kéo thêm một nhóm, tất cả thí sinh sẽ được thêm vào.

Tự mình thông báo à?

Lâm Kiến Lộc trả lời:

[UU]: Ừm.

[Tầm Âm - Tạ Vọng]: Ăn cơm chưa?

[Tầm Âm - Tạ Vọng]: Thuốc ức chế dành cho omega mà cậu tiêm kiểu đó sẽ có tác dụng phụ, cậu nên bổ sung nhiều nước hơn.

Ý gì vậy?

Đã có vợ con rồi mà còn trêu chọc.

[UU]: Anh nên nói chuyện liên quan đến cuộc thi.

[UU]: Alpha nên giữ mồm và phần dưới của mình.

Ý nghĩa này chắc rõ rồi chứ?

"Có Lâm Kiến Lộc ở đây không?" Vừa gửi tin nhắn xong, cửa phòng ký túc bị gõ.

"Hửm?" Cậu thò đầu ra từ chăn.

Là người của hội sinh viên.

"Tôi xác nhận lại thông tin với cậu." Người đến nói, "Hôm đó học trưởng Tạ Vọng điền form có vẻ nhầm lẫn, giáo viên bảo thầy ấy vẫn độc thân mà, sao lại đánh dấu đã kết hôn vậy?"

Người kia: "Tôi học sau thầy ấy một khóa, thầy ấy luôn độc thân mà."

Lâm Kiến Lộc: "......?"

-

Tạ Vọng bước ra từ phòng tắm, quấn khăn tắm, cúi đầu xem tin nhắn trên Wechat.

Lâm Kiến Lộc đã thu hồi tin nhắn.

------------------------------

Thư mục của Lâm Kiến Lộc và bạn cùng phòng, tên càng nghiêm túc nội dung càng hoang dã.