Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn phòng giáo viên nằm ở tầng cao nhất, phía bên trên là sân thượng.

Gió lạnh thổi tới khiến dây xích khoá đập vào cửa kêu lộc cộc, những tờ giấy trắng bay thành vòng trên sàn xi măng. Lão Cát mặc một áo khoác trông khá cũ, chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại.

Ông ấy cau mày, gương mặt đầy vẻ đăm chiêu.

Tiêu Dịch đút hai tay vào túi quần, dựa vào lan can nhìn Lão Cát đã đi được hai vòng, bật cười: “Lão Cát, chúng ta có thể đổi chỗ nói chuyện được không? Thầy gọi em lên đây mà mãi chẳng nói câu nào, em lạnh quá.”

“Im lặng!” Lão Cát lừ mắt nhìn hắn.

Cuối cùng ông ấy cũng chịu dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Dịch, nhíu mày: “Em mau thành thật khai báo, có phải em với Chu Diễn…”

“Yêu sớm?” Tiêu Dịch nói thay ông ấy.

Thấy Lão Cát trừng mắt, hắn nói: “Không có.”

Không đợi ông ấy thở phào nhẹ nhõm, hắn lại quăng tiếp một câu: “Nhưng có thích.”

Lão Cát tức đến phồng râu trợn mắt, không hề có sự ôn tồn dịu dàng với Tiêu Dịch giống như đối với Chu Diễn. Dạy hắn từ năm lớp 10, ông ấy biết Tiêu Dịch có tính cách như thế nào.

Phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là: “Có phải em cưỡng ép người ta không?”

Lão Cát tự nhận bản thân khá hiểu học sinh của mình. Thành tích của Tiêu Dịch rất tốt, vô cùng xuất sắc. Nhưng bản tính lại cực kỳ ngang tàng, nói một không hai, lúc nào chỉ có nguyên tắc và phương pháp xử sự riêng mình. Chu Diễn thì khác, thằng bé ấy trông bề ngoài ương bướng, thực chất lại rất đơn thuần.

Hai đứa đều là con trai, nếu phải có một người chịu thiệt, thì người đó chắc chắn là Chu Diễn.

Tiêu Dịch cười: “Sao thầy lại cho rằng em cưỡng ép cậu ấy? Nếu em nói tụi em đều thầm mến nhau, có phải thầy định lôi cậu ấy ra giáo dục tư tưởng không?”

“Đừng có vòng vo nữa.” Lão Cát đi đến bên cạnh Tiêu Dịch, dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn hắn: “Em nghiêm túc nói cho tôi biết, rốt cuộc đã tiến triển tới đâu rồi?”

Tiêu Dịch vỗ vai ông ấy: “Chưa phát sinh chuyện gì hết, thầy quá lo rồi.”

“Tốt nhất là thế.” Lão Cát tức giận lườm hắn: “Không phải em không biết năm cuối cấp này quan trọng đến mức nào. Thành tích của Chu Diễn đang tiến bộ vô cùng nhanh chóng, chỉ cần nghiêm túc thì không lo không tìm được đại học tốt. Yêu sớm thì thầy thấy nhiều rồi, phân tâm là vấn đề lớn nhất, chuyện tình cảm gì đó không thể đợi đến thi đại học xong rồi nói được à?”

Tóm lại, không được yêu sớm cho thầy, có chuyện gì thì để sau đại học rồi tính.

Tiêu Dịch nhìn vào khoảng không, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em sẽ tự có chừng mực.”

Không phải đồng ý, cũng không phải không đồng ý.

“Có chừng mực cái đầu cậu ấy!” Lão Cát quát hắn.

Tính cách của Tiêu Dịch là thế, hắn sẽ không bao giờ nghe ý kiến của người khác.

Lão Cát hết cách, nghĩ đến Chu Diễn là một Omega đối đầu với tên Alpha Tiêu Dịch chẳng khác nào con cưng của trời này, đồng thời là học sinh đắc ý nhất của ông ấy, có lẽ ngay cả quyền phản kháng cũng không có.

Đắn đo nửa ngày, cuối cùng Lão Cát chỉ nghiêm khắc buông một câu: “Đừng có bắt nạt người ta nghe chưa?”

Tiêu Dịch bật cười: “Thầy yên tâm.”

Lão Cát đá hắn: “Biến biến biến.”

Lúc Tiêu Dịch quay về lớp, mọi người đều đang im lặng tự học. Hắn đứng ở cửa nhìn vào thì thấy Chu Diễn đang nằm dài trên bàn, một tay cậu cầm bút khẽ gõ mặt bàn, tay còn lại để ở dưới hộc bàn bấm điện thoại.

Điện thoại Tiêu Dịch lập tức vang lên tiếng ting ting.

Hắn lấy ra nhìn.

Đều là tin nhắn của Chu Diễn.

Chu Diễn: “Cậu đi đâu mà nửa ngày chưa về vậy? Lão Cát sao mà nói nhiều thế?”

Chu Diễn: “Cảm giác người không thể đắc tội nhất trong cái trường này chính là thầy ấy…”

Sau đó còn gửi thêm hàng loạt icon cảm xúc.

Có trợn mắt, ngơ ngác, nhìn đống tin nhắn độc thoại của Chu Diễn trên màn hình, có thể thấy cậu đang buồn chán đến mức nào.

Tiêu Dịch nhắn lại một câu: “Đừng chơi điện thoại nữa. Trứng Kho đang đứng ở cửa sổ nhìn cậu đấy.”

Chu Diễn đọc tin nhắn gửi tới, theo bản năng ném điện thoại vào hộc bàn, sau đó giả bộ như không có chuyện gì ngẩng đầu lên đọc sách, không hề nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa phút sau, cậu mới lén lút liếc mắt nhìn qua.

Không thấy đầu Trứng Kho, nhưng lại bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của Tiêu Dịch, thậm chí hắn còn đang quơ điện thoại với cậu nữa.

Vừa nãy cậu còn tưởng Trứng Kho đang ở bên ngoài thật, sợ muốn chết.

Bởi vì tháng nào ông ấy cũng dẫn đầu trong việc tịch thu điện thoại, ai bị bắt thì gần như không có khả năng lấy lại, trừ khi mời phụ huynh.

Chu Diễn nhìn hắn, lập tức lôi điện thoại ra, khung chat của hai người lập tức oanh tạc, toàn là những icon cảm xúc như “Đi chết ngay cho ông” hoặc “Nhà ngươi không thể tồn tại” với meme con chó này bóp cổ con chó khác.

Nhưng Chu Diễn lỡ nhấn quá nhanh.

Lúc cậu kịp phản ứng lại, mới nhận ra tấm ảnh cuối cùng có vẻ không ổn lắm.

Đó là meme một thằng nhóc chibi cầm kiếm chỉ vào quần sịp màu hồng nhạt với dòng chữ “Mặc cái này rồi chạy một vòng, tan học sẽ không đánh cậu.”

Triệu Húc từng gửi cho cậu tấm này, thấy khá buồn cười nên cậu tiện tay lưu lại.

Chu Diễn lập tức muốn thu hồi, nhưng không kịp nữa.

Khung chat hiện lên một câu: “Hoá ra cậu thích màu hồng nhạt à?”

Tiêu Dịch đã đọc rồi…

Chu Diễn mãi mới rụt rè nhắn lại: “Tôi nghĩ mình có thể giải thích…”

“Không cần.” Tiêu Dịch đáp: “Nếu cậu thích thì lần sau tôi cho cậu một cái.”

Chu Diễn cảm thấy mình không thể bị lép vế: “Cậu tự lấy mà mặc.”

“Hoá ra là muốn nhìn tôi mặc à? Khẩu vị nặng thế?”

Không hiểu sao đề tài đã chuyển sang hướng kỳ quặc vô cùng, không thể quay lại được nữa.

Tiêu Dịch vừa nhắn tin trả lời cậu, vừa đi vào lớp, lối đi ở giữa hai bàn chỉ đủ cho một người đi, nên Chu Diễn biết hắn đã trở về.

Chu Diễn lập tức đốp chát lại: “Ai mẹ nó thèm nhìn cậu mặc hồng nhạt!”

Tiêu Dịch ngồi xuống, hơi ngả người về phía trước, yết hầu khẽ rung tạo thành tiếng bật cười: “Vậy ra cậu muốn nhìn màu khác.”

Chu Diễn mặt đỏ bừng, cầm xấp đề thi dí vào mặt hắn.

Buổi tối nhóm cậu về phòng khá trễ, không thấy Lý Thụ Lập đâu. Nghe Trương Vĩ bảo gần đây cậu ta đều về nhà, chắc sẽ ít ở lại phòng ngủ hơn.

Lý Thụ Lập mà tiếp tục ở đây, vậy thì lúc nào Chu Diễn cũng sẽ nhớ tới chuyện cậu ta thích Tiêu Dịch.

Nếu tình huống giống hôm qua xảy ra, cậu không chắc bản thân có thể nhịn không ra tay được không.

Tuy thiếu gia Chu lấy cái cớ này không chịu thừa nhận mình đã cắn môi Tiêu Dịch, nhưng một khi cậu đã xác định đồ mình thích, thì sẽ không cho phép ai chạm vào hết. Giống như trước kia, khi Thư Hàng và Bạch Liễu Hân mới dọn vào ở, nếu như Chu Diễn phát hiện đồ của mình bị động vào, cậu sẽ lật tung toàn bộ nhà họ Chu lên.

Tiêu Dịch không phải là một món đồ đơn giản, đối với Chu Diễn, hắn quan trọng hơn bất cứ món đồ gì.

Hắn từng thấy cậu lúc nghèo túng, cậu lúc chật vật.

Bao dung sự vô lý của cậu, chấp nhận mọi sự bất an của cậu.

Độ phù hợp tin tức tố của bọn họ cao bất thường, mọi sự thay đổi của Chu Diễn đều bắt đầu từ lúc gặp được hắn.

Cậu tuyệt đối không để Lý Thụ Lập cả gan mơ ước một người như thế.

Đối với những chuyện như này, Chu Diễn cực kỳ bướng bỉnh, cậu sẽ không chủ động ra tay trước, nhưng nếu ai dám nhớ thương thì cậu dám xử người đó.

Quay về phòng ngủ, hai người cầm theo túi đựng hai bộ áo lông vũ. Vừa lôi ra, nhóm Chu Kỳ đã vây lại nhìn.

Chu Kỳ cầm đồ lên, lật qua lật lại: “Hai bộ này trông giống nhau thế.”

Trương Vĩ trợn mắt: “Đồ ngốc, vốn dĩ nó đã giống nhau rồi!”

Triệu Húc ngồi trên ghế nghiêng người nhìn qua cũng thấy bất ngờ: “Đậu má, hai người dám gạt tôi lén ra ngoài đi dạo phố? Đã thế còn không rủ tôi theo? Có phải là anh em không đấy!”

Chu Diễn lấy lại áo lông vũ, treo vào tủ quần áo.

Cậu nói: “Cậu là con gái à? Đến đi WC còn phải cùng dắt tay nhau mới chịu đi?”

Triệu Húc lầm bầm: “Vậy các cậu hẹn nhau làm gì thế? Mặc đồ đôi với nhau, còn mua đồ giống nhau nữa.”

Thật ra Triệu Húc chỉ quen miệng nói thế thôi, không thật sự để bụng. Dù sao đã quen biết Tiêu Dịch nhiều năm, cậu ta coi hắn như là thần tượng và anh trai của mình.

Tự nhiên đến một ngày lòi đâu ra một tên Chu Diễn, Triệu Húc cảm thấy vị trí đàn em số một của đại ca khu phố có nguy cơ bị lung lay.

Nhưng những lời này vào tai Chu Diễn bỗng trở nên kỳ quái.

Cậu nhìn tủ quần áo hai giây, đồ đôi?

Cậu quay đầu nhìn Tiêu Dịch, thấy hắn cũng đang cất đồ vào tủ, vẻ mặt rất tự nhiên. Lúc mua thì thấy bình thường, nhưng vừa nghe thế, Chu Diễn bỗng cảm giác hơi kỳ quái.

Cậu khẽ ho một tiếng, quay người đá vào ghế Triệu Húc: “Ông đây thích thế đấy, cậu quản được chắc?”

Nói xong, cậu lập tức cầm khăn tắm đi vào nhà vệ sinh.

Để lại Triệu Húc đầy dấu chấm hỏi nhìn Tiêu Dịch: “Cậu ta sao thế? Tự nhiên lại nổi giận?”

Tiêu Dịch khẽ nhếch miệng, nhìn ra ngoài ban công.

“Không có gì, chỉ là da mặt mỏng thôi.” Hắn nói.

Triệu Húc: “...”

Nửa tiếng sau, Chu Diễn ra khỏi nhà vệ sinh. Tắm rửa ở trường học vào mùa đông là một chuyện vô cùng đau khổ, bước ra nhà vệ sinh là lập tức cảm giác lạnh thấu xương.

Chu Diễn đi dép lê, mặc áo ngắn quần cộc, đang định mở cửa đi vào phòng ngủ.

Kết quả suýt chút nữa tông vào một người khác định ra ngoài phòng.

Hơi ấm trên người bị gió lạnh thổi bay trong phút chốc lại quay về khi cậu đứng gần Tiêu Dịch.

“Làm gì thế?” Chu Diễn ngẩng đầu hỏi.

Tiêu Dịch cầm khăn tắm, nói: “Đi tắm. Không phải cậu tắm xong rồi sao?”

Tiêu Dịch định đi vòng qua người cậu, nhưng đột nhiên Chu Diễn nghĩ tới gì đó, vội kéo tay hắn lại, nói: “Khoan đã!”

Chu Diễn đi vào nhà vệ sinh, nửa phút sau lại chui ra.

Tiêu Dịch chống một tay lên khung cửa nhà vệ sinh, chặn lối đi của Chu Diễn.

Chu Diễn nhanh chóng đưa tay ra sau.

Tiêu Dịch nhướng mày: “Giấu gì đấy?”

Chu Diễn không hiểu sao tự nhiên thấy bồn chồn, cậu vô thức nhìn về phía phòng ngủ, nhưng vừa hay vị trí hiện tại của bọn họ đã bị tấm màn của cửa kính ban công ngay bên cạnh được kéo vào một nửa che lại.

Chu Diễn khẽ đẩy hắn ra: “Không gì hết, không phải cậu bảo muốn tắm sao? Mau vào đi.”

Tiêu Dịch hơi cúi thấp người xuống, ghé vào tai Chu Diễn nói: “Khỏi cần giấu, tôi thấy rồi.”

Bàn tay đặt sau lưng của Chu Diễn siết chặt.

Cậu nghe hắn hỏi tiếp một câu: “Thích màu đen à?”

Chu Diễn cứng cổ, trong lòng như có ngàn con ngựa hoang gào thét chạy qua, cảm giác hôm nay không thể tránh được đề tài quần sịp này.

Tiêu Dịch thích thú nhìn lỗ tai đỏ bừng của cậu.

Cuối cùng hắn cũng chịu bỏ tay xuống, đứng sang một bên nhường đường, cười nói: “Mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Chu Diễn nhanh chóng lách người đi ra ngoài.

Khi quay đầu lại, cậu mới nhận ra tại sao mình phải xấu hổ? Đáng lẽ nên đạp cho hắn một phát.

Kết quả hiện tại chỉ có thể nhìn cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Chu Diễn đau khổ xả nước vào bồn, thất thần giặt qυầи ɭóŧ…
« Chương TrướcChương Tiếp »