Chương 28

Lúc tan tiệc đã hơn 10 giờ tối, vì tối Chủ Nhật ngày mai mới có tiết nên rất nhiều người không về trường mà quyết định về nhà ở luôn.

Bên ngoài cửa hàng lẩu, Trần Đạc đứng trước mặt Chu Diễn, nhìn cậu say mơ màng bám trước ngực người nào đó, xấu hổ nói: “Hay là cậu đưa Chu Diễn cho tôi đi? Hôm nay tôi sẽ dẫn cậu ấy về, ở lại đêm.”

Tiêu Dịch cúi đầu nhìn người trong lòng mình, rồi ngẩng đầu ra hiệu Trần Đạc nói với cậu.

Trần Đạc ho khan hai tiếng, vươn tay kéo cánh tay Chu Diễn: “Chu Diễn, tỉnh tỉnh.”

Lúc này Chu Diễn đã hoàn toàn say khướt, mặt rúc vào hõm cổ Tiêu Dịch, tay bị kéo đi làm cậu vô thức nhíu mày, hất tay Trần Đạc ra rồi tiếp tục vùi đầu vào cổ Tiêu Dịch.

Hôm nay là lần đầu tiên Trần Đạc gặp mặt Tiêu Dịch, cậu ta cảm thấy tính cách hắn khá lạnh lùng, nhưng không ngờ Chu Diễn lại thân với người này đến vậy?

Theo như Trần Đạc quan sát, khoảng 1 giờ trước, Chu Diễn với đối phương chẳng khác nào nước với lửa.

Sao vừa uống rượu vào, là bắt đầu bám lấy người ta không buông rồi?

Chính sách đối địch kiểu gì vậy?

Trần Đạc tiếp tục lôi kéo cậu: “Chu Diễn, ông nội tôi ơi! Cậu còn không chịu tỉnh là tôi đánh cậu đấy!”

Chu Diễn vẫn tiếp tục vùi đầu, lầm bầm: “Chó Trần, cậu bị điên à?”

Trần Đạc nói: “Cậu say rồi, mau về với tôi.”

Mái tóc rối bù che đi gương mặt sớm đã đỏ bừng vì rượu, Chu Diễn hơi nghiêng đầu, để lộ một bên mắt qua bả vai Tiêu Dịch nhìn về phía Trần Đạc, giơ hai ngón tay lên nói: “Chỉ với bằng đấy rượu, tôi say chỗ nào?”

Trần Đạc vô cùng đau đầu, trợn mắt nói: “Ông đây sai được chưa!”

Mùi gỗ thông vờn quanh người khiến Chu Diễn rất buồn ngủ, hơn nữa nó còn có tác dụng giảm đau đầu, cậu không nhịn được vùi nửa gương mặt kia vào cổ Tiêu Dịch.

Trần Đạc xấu hổ nhìn về phía Tiêu Dịch: “Chuyện này…”

Tiêu Dịch đỡ tay Chu Diễn, cuối cùng nói: “Không sao, hôm nay để tôi đưa cậu ấy về là được.”

Trần Đạc nhất thời không nói gì, không hiểu sao đứng dưới góc độ của một người với tham vọng cao cả ngủ với tất cả Alpha ở Hải Thành như cậu ta, mối quan hệ của hai người này nhìn kiểu gì cũng không bình thường. Đặc biệt là Chu Diễn, thiếu gia vốn rượu vào là tính tình cực kỳ nóng nảy không còn nữa, trong nháy mắt đã biến thành một tên dính người.

Để cậu đi với Tiêu Dịch với bộ dạng này, Trần Đạc cảm thấy không an tâm chút nào.

Dựa vào tinh thần trượng nghĩa giúp đỡ anh em của mình, cuối cùng cậu ta cười gượng nói: “Không cần đâu, cứ để tôi đưa về cho.”

Trần Đạc đang định động thủ, Tiêu Dịch đột nhiên vòng tay ôm người lùi sang một bên.

Cậu ta sửng sốt, sau đó thấy Tiêu Dịch hất cằm về phía bên đường đối diện nói: “Người kia đang đợi cậu đúng không? Anh ta nhìn cậu lâu lắm rồi.”

Trần Đạc nhìn theo, bất ngờ phát hiện Trần Tu đang đứng ở đó.

Trần Đạc: “...”

Một bên là anh em, một bên là… “lốp dự phòng”?

Cậu ta do dự thật lâu, quyết định bỏ anh em, sau đó hơi ngại hỏi Tiêu Dịch: “Có làm phiền cậu không?”

“Không có.” Tiêu Dịch mỉm cười nói: “Yên tâm đi.”

Trần Đạc bỗng dưng cảm thấy con người Tiêu Dịch không tồi, đặc biệt là hành động của Chu Diễn tự nhiên đến mức gần như là tác oai tác quái, khiến cậu ta bất giác nhận ra sự bất lực cùng nuông chiều trong mắt Tiêu Dịch?

Trần Đạc nhìn về phía Chu Diễn lần cuối, mặc niệm: Xin lỗi thiếu gia, là do cậu không chịu theo tôi, tự cầu phúc cho mình đi.

Những người khác cũng uống không ít, sau khi Trần Đạc rời đi, bọn họ chia thành nhóm 3 - 5 người, chân nam đá chân chiêu về nhà.

Chu Diễn và Tiêu Dịch về cuối cùng.

Dòng xe cộ ngoài nhà hàng lẩu chạy rất nhanh, cộng thêm đông người nên cũng khó bắt xe, cuối cùng Tiêu Dịch chọn dùng app điện thoại đặt xe. Trong lúc chờ xe tới, hắn nhìn người đang ôm mình không buông nói: “Tối nay về chỗ tôi.”

Trạng thái hiện giờ của Chu Diễn là chưa say tới mức bất tỉnh nhân sự, nhưng cũng không thể dùng hành vi và tư duy logic bình thường để đánh giá.

Cậu nghe thấy giọng của Tiêu Dịch, mơ màng nói: “Không đi.”

“Không đi?” Tiêu Dịch cúi đầu: “Vậy thì buông tay.”

Chu Diễn: “Không buông.”

Say rượu còn khó chiều hơn lúc trong kỳ phát tình, Tiêu Dịch túm lấy cổ áo Chu Diễn, kéo ra sau.

Chu Diễn lườm hắn, nhíu mày: “Cậu mẹ nó làm gì đó?”

Mắt cậu đã lờ đờ vì cơn say rượu, vậy mà lúc này vẫn không quên gây sự với hắn. Tiêu Dịch trừng mắt nhìn cậu, sau đó xoay người đối phương lại, nói: “Xe tới rồi, lên xe đi.”

Chu Diễn mở to mắt nhìn chiếc xe đậu ven đường, tài xế là một ông chú tầm 40 tuổi. Ông ấy hạ cửa kính xuống nói: “Là mấy đứa đặt xe đúng không? Mau lên xe đi, chỗ này không cho dừng lại lâu đâu.”

Chu Diễn bị Tiêu Dịch ép đẩy đến cửa xe, cậu nắm lấy cửa xe chống cự, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch, nhíu mày nói: “Đã bảo là không đi mà.”

Cậu vẫn còn giữ lại một chút tỉnh táo, nhớ bản thân đang giận dỗi Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch chống khuỷu tay lên cửa xe, nheo mắt nói: “Cậu thực sự muốn gây sự với tôi ở đây à?”

Giọng nói không lớn, nhưng không hiểu sao khiến Chu Diễn rùng mình.

Tài xế đã lái xe nhiều năm, gặp nhiều chuyện nên không trách, cười nói: “Người yêu cãi nhau à?”

Má nó, người yêu cái quái gì chứ!

Chu Diễn hoàn hồn, chà sát tay nói: “Đi thì đi, lạnh muốn chết!”

Nói xong, cậu mở cửa xe chui vào phía trong cùng, bọc bản thân bằng chiếc áo khoác dày, sau đó khoanh tay dựa vào cửa sổ xe giả bộ ngủ.

Tiêu Dịch vào sau, đóng cửa xe rồi nói địa chỉ cho tài xế.

Chiếc xe lập tức nhập vào dòng xe cộ, đi về phía đường lớn.

Tiêu Dịch liếc nhìn sườn mặt Chu Diễn, không nói gì. Tài xế thấy cảnh đó qua kính chiếu hậu, cười hỏi: “Mới uống rượu à?”

Tiêu Dịch vâng một tiếng.

Tài xế rất tự nhiên tiếp tục bắt chuyện: “Trông mấy đứa có vẻ vẫn còn là học sinh nhỉ, uống nhiều thế ba mẹ không lo lắng sao?”

Tuy Chu Diễn đã nhắm mắt lại, nhưng tai vẫn nghe thấy. Cậu không thèm mở mắt nói: “Không có ba mẹ.”

Câu này cũng không tính là sai, Tiêu Dịch không có thật, còn cậu có cũng như không.

Tài xế không tin, cho rằng thiếu niên không lo học hành đàng hoàng mà lại đi cãi nhau với gia đình.

Ông ấy cười nói: “Trên đời này làm gì có ba mẹ không quan tâm con cái chứ?”

Có vẻ tất cả ông bố đều giống nhau, nói một lúc liền không nhịn được mà khoe con mình, rồi bảo: “Chú có một đứa con trai, cũng lớn cỡ mấy đứa thôi. Từ nhỏ đã bị chú và mẹ nó quản rất nghiêm, thành tích phải cao, không được tiêu xài bừa bãi, uống rượu thì thôi khỏi bàn.”

Tiêu Dịch dựa lưng vào ghế, cầm điện thoại không nói gì.

Chu Diễn hơi hé mắt ra, không tựa vào cửa kính nữa mà dựa ra đằng sau giống Tiêu Dịch, lười biếng nhìn tài xế nói: “Hừ, cho dù con trai chú có ra ngoài ăn chơi với gái thật thì cũng không thể nào nói cho chú biết đâu.”

Lời của tài xế nói cực kỳ giống với Bạch Liễu Hân mỗi khi đi khắp nơi khoe khoang con trai mình, nên Chu Diễn theo thói quen đáp trả lại.

“Im lặng.” Rốt cuộc Tiêu Dịch cũng mở miệng, hắn để điện thoại lên đùi, nhìn tài xế nói: “Cậu ấy uống say quá, chú đừng để ý.”

Tài xế cười xua tay: “Không sao, không sao.”

Thiếu niên chỉ tầm tuổi con mình, hơn nữa lớn lên khá đẹp trai, ông ấy vốn không để bụng.

Toàn bộ quá trình về tới dưới nhà Tiêu Dịch mất khoảng 40 phút, Chu Diễn nheo mắt nhìn ánh đèn neon bên ngoài không ngừng nhấp nháy, đi được nửa đường thì dạ dày bắt đầu khó chịu.

Đã say rượu rồi, bây giờ còn bị say xe.

Cậu cố nhịn không nói gì, chỉ nhắm mắt, ôm chặt quần áo thu người lại.

Một bàn tay đột nhiên đặt lên trán, Chu Diễn nhấc mí mắt lên, nhìn thấy Tiêu Dịch nhíu mày hỏi cậu: “Khó chịu?”

“Ừ, hơi chóng mặt.” Chu Diễn chịu đựng cảm giác dạ dày cồn cào, mệt mỏi nói: “Hạ cửa sổ xuống đi.”

Tiêu Dịch nghe vậy thì giúp cậu hạ cửa sổ bên cạnh xuống, vì sợ trời lạnh nên hắn chỉ mở rộng bằng ngón tay cái. Một trận gió lạnh lập tức ùa vào, thổi bay bầu không khí ngột ngạt trong xe.

Chu Diễn cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Tiêu Dịch vẫn chưa lùi lại, quần áo hắn cọ vào trước mặt Chu Diễn, mang theo mùi hương quen thuộc.

Cậu không nhịn được hít sâu một hơi, Tiêu Dịch phát hiện, lập tức im lặng lui về.

Hắn ngồi thẳng người lại, vỗ vai mình, liếc nhìn cậu rồi đề xuất ý kiến: “Dựa vào đây nằm một lát nhé?”

Chu Diễn nhìn bả vai hắn năm giây, rất cứng rắn từ chối.

“Không cần.” Nói xong, cậu kéo cổ áo cao lên, rụt người về sau.

Chu Diễn liên tục chơi liều kể từ lúc tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, chịu được đến khi xuống xe thì sắc mặt đã trắng bệch. Lúc xe cuối cùng cũng dừng trước nhà Tiêu Dịch, cậu lập tức mở cửa nhảy xuống.

Một lát sau, Tiêu Dịch cầm một chai nước đi tới.

Chu Diễn không có nôn, chỉ ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn hắn.

Cảm xúc đè nén cả một đêm cuối cùng cũng có dấu hiệu sắp bùng nổ. Có lẽ là do uống say, cậu bĩu môi, đột nhiên vươn tay về phía Tiêu Dịch: “Cậu cõng tôi đi.”

Tiêu Dịch nhìn cậu hai giây, không nói gì xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Chỗ chung cư Tiêu Dịch ở vốn không có nhiều người lắm, ban đêm gần như không có bóng người qua lại. Thời tiết đầu tháng 12 có thể khiến nhiệt độ cơ thể một người đứng bên ngoài hạ xuống chỉ trong thời gian ngắn, vậy mà lưng Tiêu Dịch vẫn còn vương chút hơi ấm.

Chu Diễn thả lỏng tay chân, nằm trên lưng Tiêu Dịch.

Bàn tay bị lạnh đến hơi đỏ lên của cậu bất ngờ vói vào cổ hắn.

Tiêu Dịch xuýt xoa một tiếng, nghiêng đầu: “Bỏ tay ra.”

“Nhưng tôi lạnh quá.” Chu Diễn ngang ngược nói, thậm chí còn cố ý vói vào sâu hơn.

Toàn bộ sự kiện tối nay đều trở nên mơ hồ trong đầu cậu, giống như một cuộn chỉ rối tung không nút gỡ. Chu Diễn nghiêng đầu, nhìn đường nét hàm dưới của Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch không bắt cậu bỏ tay ra nữa, để mặc cậu làm lạnh cơ thể mình.

Chu Diễn bỗng dưng cảm thấy không thú vị, lấy tay ra.

“Cậu ta hôn cậu chỗ nào rồi?” Giọng Chu Diễn khá nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe rất rõ trong đêm tối yên tĩnh này.

Bước chân Tiêu Dịch dừng lại, Chu Diễn tiếp tục hỏi: “Lý Thụ Lập hôn cậu chỗ nào?”

Lúc này âm thanh đã lớn hơn trước, khi đặt câu hỏi, thiếu gia Chu dường như trông rất nản lòng, bởi vì bản thân kìm nén suốt lâu nay cuối cùng cũng bộc phá.

Đúng thế, thiếu gia uống say bí tỉ nín nhịn đến bây giờ, mãi canh cánh chuyện này trong lòng.

Tiêu Dịch còn chưa kịp nói gì, cậu đã cau mày vươn ngón tay chọc vào mặt hắn: “Chỗ này? Chỗ này? Hay là chỗ này?”

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da mặt ấm áp, tạo nên cảm giác tê ngứa.

Tiêu Dịch bị Chu Diễn chọc cười, nghe có vẻ giống như đang cười khẩy.

“Cậu mẹ nó còn dám cười?” Chu Diễn kích động, cả người lao về phía trước.

Tiêu Dịch khó khăn giữ cậu ổn định lại, cau mày mắng: “Động cái gì? Muốn ngã chết à?”

“Cậu có giỏi thì quăng ngã tôi đi.” Thiếu gia Chu nhỏ giọng nói câu đó xong, giây tiếp theo đột nhiên vươn tay xoay mặt Tiêu Dịch về phía mình, sau đó sáp mặt lại gần hắn.

Tiêu Dịch cau mày rên một tiếng, bầu không khí yên lặng khoảng tầm một phút.

Thế là Chu Diễn quyết định kết thúc một ngày bằng một màn đào hố tìm chết đầy mãn nhãn, sau đó lập tức tiến vào trạng thái ngủ say, nằm trên lưng Tiêu Dịch bất động.

Chỉ còn mình Tiêu Dịch đứng yên tại chỗ, đưa đầu lưỡi chạm vào phần môi bị rách.

Đau đến toát mồ hôi lạnh.

Hắn cắn răng nhìn người đang ngủ như chết, nói: “Bảo cậu là chó đúng thật không sai mà.”