Chương 11

Sáng hôm sau lúc Chu Diễn về trường, thời gian còn sớm, cửa ký túc xá dưới lầu mới mở không lâu.

Ngoài hàng lang có tầm hai học sinh gương mẫu vẫn còn ngái ngủ, cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân đi ngang qua, chuẩn bị đọc sách vào sáng sớm. Cậu vừa đi đến cửa, một người từ đầu hàng lang bên kia bằng quay đầu lại, đó là lớp trưởng lớp Ba của cậu - Trương Vĩ.

Một trong những học sinh nổi tiếng chăm chỉ của trường, nếu không phải làm bài kiểm tra, thì cũng là vừa đi đường vừa làm bài.

Cậu ấy nghi hoặc nhìn Chu Diễn: "Mới về à?"

Loại học sinh gương mẫu, kiêm lớp trưởng như này, để cậu ấy biết được mình đi cả đêm không về thì rắc rối to.

Chu Diễn đút tay vào túi, vẻ mặt bình tĩnh: "À, tôi đi ra ngoài mua bữa sáng cho Vương Khả Khả, cậu ta tới tháng rồi."

Trương Vĩ trợn mắt: "Tới tháng?!"

"Đừng căng vậy chứ lớp trưởng, tôi đùa thôi."

"Cậu làm tôi sợ muốn chết." Trương Vĩ dứt lời, còn rất có trách nhiệm nói thêm: "Cậu mới chuyển tới đây nên sẽ được phân vào phòng ngủ hỗn hợp, lớp chúng ta có tiết thể dục buổi sáng sớm hơn lớp khác mười phút, cậu mau đi chuẩn bị đi, đừng tới trễ."

"Không thành vấn đề."

Trương Vĩ vừa đi, Chu Diễn mở cửa phòng mà không được.

Cậu lấy chìa khoá ra, vặn mãi vẫn không mở được, hiển nhiên đã bị khoá trái.

Cậu dứt khoát gõ cửa, gõ ba lần không có ai ra mở, lại gõ thêm lần nữa, vẫn không mở.

Cứ như thế một lúc lâu, trừ khi tất cả người bên trong đều bị điếc, không thể nào không nghe thấy.

Chu Diễn cau mày, lúc này mới nhận ra có người cố ý, rõ ràng không muốn cho cậu vào.

Chu Diễn đứng ngoài cửa cười lạnh, không làm hành động ngu ngốc như lớn tiếng đập của đánh thức tất cả mọi người dậy, mà trực tiếp giơ chân lên. Cửa phòng lập tức bị đá văng một cách thô bạo, đập ầm một phát vào tường.

Gian phòng ngủ hỗn hợp này lớn hơn các phòng ngủ khác, nhưng cánh cửa không phải loại gỗ đặc giống phòng bình thường, ổ khoá khá cũ.

Chu Diễn đứng ngoài cửa, nhìn rõ tình hình bên trong. Mặc kệ mấy tên nam sinh dùng loại ánh mắt khϊếp sợ nhìn mình, cậu đi vào nhấc Vương Khả Khả đang bị bịt miệng ép ngồi trên ghế lên.

Sau đó đưa mắt nhìn Mã Hoàng Thao ở bên cạnh và những người khác, cười khinh khỉnh: "Mới sáng sớm tinh mơ, không chào đón tôi à?"

Vương Khả Khả vừa được thả ra, lập tức nhảy dựng lên.

Cậu ta hét lên. "Mã Hoàng Thao, đồ chết giẫm! Mày có giỏi thì đừng có ỷ đông hϊếp yếu! Dám bắt ông đây, mày đúng là chẳng ra gì!"

Mặt Mã Hoành Thao tối sầm kể từ lúc Chu Diễn đá cửa bước vào.

Nghe Vương Khả Khả mắng chửi, hắn ta chỉ vào cậu ta, nói: "Vương Khả Khả, hôm nay tao không động vào mày, đừng có mà không biết điều."

Chu Diễn làm như không nhìn thấy hành động của Mã Hoành Thao, cậu đưa túi cho Vương Khả Khả, vỗ vai cậu ta nói: "Đây, đồ ăn sáng của cậu, mau ăn nhanh đi."

Vương Khả Khả lập tức cảm động nhìn cậu.

Chu Diễn sờ mũi: "Anh Tiêu của cậu mua đó."

Đây là phần được cho thêm.

Vương Khả Khả càng cảm động hơn, ôm túi nói: "Chuyện hôm qua tôi đã nghe Triệu Húc kế rồi. Cậu yên tâm tối qua giáo viên đến kiểm tra phòng tôi đã nói cậu đi tới phòng y tế lấy thuốc."

"Ừ, cảm ơn."

"Bọn mày nói đủ chưa?" Mã Hoành Thao đối với hành động coi người xung quanh như không khí của Chu Diễn càng thêm cáu tiết.

Chu Diễn nheo mắt liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Mày muốn gì?”

Mã Hoành Thao cười vô cùng gợi đòn: "Tao chẳng muốn gì hết, là do mày không muốn về. Mày cho rằng cái phòng này là chỗ mày muốn về là về sao? Nếu có giỏi thì đừng bao giờ trở về nữa?”

Chu Diễn gật đầu, bước tới: "Thế nên mày mới sai người cố ý khóa trái cửa đúng không?"

"Đúng thì sao?

"Chẳng ra gì.”

Dứt lời, Chu Diễn lập tức ấn mặt Mã Hoành Thao lên khung giường.

Một tiếng rầm vang lên.

Mã Hoành Thao dùng hết sức vẫn không thoát được, tạm thời hắn ta bị Chu Diễn đè lên trên khung sắt trong một tư thế khó tả.

Chu Diễn không phải loại người chịu nén giận, cậu ghé sát vào gương mặt đỏ bừng của Mã Hoành Thao, nói: "Tao biết mày ngứa mắt tao lâu rồi, vừa hay, tao cũng nhịn mày lâu lắm rồi."

Mấy người xung quanh nhất thời không dám tiến lên trước, cậu nói tiếp: "Hôm trước tao tự nhiên mất bàn chải đánh răng trong nhà WC, là mày vứt đúng không? Sai người đổ nước lên giường cũng là mày nhỉ? Mã Hoành Thao, tao không nói không có nghĩa là tao không biết, chẳng qua tao lười so đo với cái loại nhãi nhép như mày. Tao cảnh báo mày, đừng chọc tao."

Chu Diễn nói xong liền buông hắn ta ra, cậu lau ngón tay mình, ý ghét bỏ hiện rõ trên mặt.

Chu Diễn mới vào phòng ký túc xá không lâu, cậu không phải người thích nói chuyện, thời gian ở đây chỉ có vào buổi tối lúc cần về ngủ.

Nhưng tên của cậu và Tiêu Dịch thường xuyên gắn với nhau, lớn lên lại đẹp trai, rất nhiều nữ sinh các lớp đều ở trước mặt sau lưng hỏi thăm cậu.

Mã Hoành Thao vào năm lớp 10 từng rất khó chịu vì bị Tiêu Dịch cướp mất sự nổi tiếng, nhưng hắn ta không thể động vào Tiêu Dịch, bây giờ chẳng lẽ không được động vào Chu Diễn luôn sao?

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đúng thật có một số người không thể tùy tiện nhằm vào. Đặc biệt là Chu Diễn.

Cậu dám đối chọi với ông già nhà mình, càng chán ghét người anh không cùng huyết thống

Cậu có thể bị nhắm vào, nhưng tuyệt đối không phải loại chịu nhịn nhục.

Động tĩnh ở trong đây không nhỏ, các học sinh đi ngang qua đều sẽ tò mò liếc nhìn vào trong hóng hớt.

Chu Diễn bình tĩnh lấy đồ của mình, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Lúc này Vương Khả Khả đã phục cậu sát đất.

Cậu ta cắn nửa miếng bánh quẩy chưa ăn hết vào trong miệng, nói: "Chờ tôi với!"

Sau đó đuổi theo.

Để lại Mà Hoành Thao với sắc mặt tái mét, mấy tên bạn cùng phòng sợ xanh mặt, bình thường họ hay nghe theo hắn ta. Nhưng hắn ta thân là Alpha mà lại để bị mất mặt như vậy, khiến vài người ở đây thấy hơi hối hận.

Suy cho cùng bọn họ không thật sự có thù oán gì với Chu Diễn.

Sáng hôm đó, tiết thứ ba vừa kết thúc, Chu Diễn bị Lão Cát gọi lên văn phòng.

Thấy cậu bước vào, Lão Cát cười hiền lành, vẫy tay: “Ngồi đây.”

Chu Diễn đi tới, nghe lời ngồi xuống.

Lão Cát nói: “Nói chuyện với thầy một chút nhé?"

Chu Diền phát hiện trong văn phòng không có người, đối diện với gương mặt dịu dàng của chủ nhiệm lớp, cậu nói: "Không cần đâu ạ, nếu thầy muốn nói chuyện sáng nay, trường học đưa bất cứ biện pháp xử lý gì thì em đều chấp nhận, trừ điểm, viết bản kiểm điểm, và về vụ cánh cửa, em sẽ trả tiền bồi thường."

Cậu đã quá quen đối phó với mấy chuyện này, Lão Cát liên tục xua tay.

“Không phải chuyện buổi sáng, nhà trường đã điều tra rõ ràng rồi, các giáo viên cũng đã dò hỏi các học sinh biết chuyện. Tuy bọn em nghỉ học không xin phép là không đúng, nhưng việc thích giúp đỡ mọi người là điều đáng khen ngợi. Còn về chuyện buổi sáng, Mà Hoành Thao đã nhận sai với nhà trường rồi, nhà trường quyết định chuyện này không đáng truy cứu."

Chu Diễn không chú ý nghe đoạn sau Lão Cát nói gì, cũng không quan tâm.

Cậu chỉ thấy kỳ lạ "Thích giúp đỡ mọi người."

"Đúng thế, không phải hôm qua em đã cứu một bé học sinh tiểu học suýt bị xe tông sao?" Ông ấy chỉ vào vết thương lộ rõ trên đầu cậu: "Nên mới bị sứt đầu kìa."

Chu Diễn: "Ai nói thế ạ?"

"Tiêu Dịch đó, nghe nói là em ấy đưa em đi bệnh viện."

Khóe miệng Chu Diễn giật giật.

Không biết nên nói Lão Cát ngây thơ, hay là nói hình tượng Tiêu Dịch trong lòng của ông ấy không bao giờ biết nói dối. Dù sao với vụ đại ca đứng nhất trường đã mạnh mẽ một mình chọi với mười hai tên trong con hẻm nhỏ đêm qua, danh tiếng trùm khu phố Tây Đường có lẽ sẽ càng thêm vang dội. Chu Diễn đứng lên, nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, em đi về học tiếp nhé thầy."

“Khoan đã." Lão Cát ra hiệu bảo cậu đừng vội đi, nói tiếp: "Thầy có gọi điện thoại cho ba em, thế nhưng ông ấy khá bận, bọn thầy không có thời gian trao đổi sâu hơn. Nếu em có tâm sự hoặc khó khăn gì đó, hãy nhanh chóng báo với giáo viên..."

Chu Diễn ngắt lời: "Em biết rồi, cảm ơn thầy."

Gọi điện thoại cho Chu Triều Dương? Sao ông ấy có thời gian rảnh đi trao đổi với thầy ấy được?

Chu Triều Dương trước giờ không quan tâm đến tình hình học tập của cậu. Từ nhỏ đến lớn, ông ấy một là vắng họp, hai là sai thư ký của mình đi họp giùm. Thậm chí những việc cần có chữ ký của phụ huynh, Chu Diễn cũng phải tự ký lừa cho qua chuyện.

Nếu giáo viên hỏi chủ ký này không giống của phụ huynh.

Cậu sẽ không chớp mắt nói: "Ba em chỉ có bằng tiểu học, không được học hành nhiều."

Thế là giáo viên cũng chẳng thể giúp gì cho cậu.

Chu Diễn không có hứng thú cùng Lão Cát đánh giá gia cảnh và tâm lý của mình, nói tiếp: "Em đi trước đây."

Lão Cát nhìn bộ dáng ngoài mặt nghe lời, nhưng thực ra lại từ chối tâm sự về chuyện đó của cậu, chỉ có thể gật đầu thả người.

Lúc Chu Diễn đút tay vào túi quần về lớp, phát hiện trong lớp chỉ còn có một hai người.

Có một nữ sinh thấy cậu, vội vàng nói: "Chu Diễn, sắp tới tiết rồi. Sao cậu vẫn chưa ra sân thể dục?"

Chu Diễn: "Tới tiết thể dục rồi à?"

"Đúng vậy, tôi muốn đi lắm rồi, cậu nhanh lên nhé."

“Được"

Cậu trở về chỗ ngồi, vươn tay vào hộc bàn tìm điện thoại của mình.

Kết quả phát hiện mặt trên điện thoại có đặt thứ gì đó giống như tấm thiệp, cậu khó hiểu lấy nó ra, thấy đó là một phong thư màu hồng phấn.

Chu Diễn: "..."

Cậu đột nhiên nhớ tới bộ dáng khẩn trương của nữ sinh kia, lập tức hiểu ra.

Chu Diễn cầm nó lên, lật qua lật lại, không mở ra.

Thế nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi ra từ phía sau, giật lấy phong thư trong tay cậu.

Chu Diễn quay đầu, nhìn thấy Tiêu Dịch vừa đút một tay vào túi quần, vừa nhìn ngắm phong thư hồng phấn trên tay, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao cậu còn ở đây?" Hỏi xong, cậu nghi ngờ hơi ngửa ra đằng sau: "Đừng bảo là cậu cố ý ở lại chờ tôi đó nhé?"

Tiêu Dịch cầm phong thư đập lên đầu cậu.

Hắn nhìn cậu: "Mơ đẹp đấy."

Chu Diễn bĩu môi, cướp phong thư về.

Cậu phe phẩy nó trước mặt Tiêu Dịch, hỏi: “Nên làm gì với cái này bây giờ?"

"Cậu có thể chọn đồng ý."

"Thôi bỏ đi, người ta tên là gì tôi cũng không biết, đồng ý cái gì." Chu Diễn nhìn Tiêu Dịch, nói: "Cậu chắc là hay nhận được mấy thứ như này lắm, bình thường cậu xử lý thế nào?"

"Không có."

"Không có?"

"Ừ, không ai dám tuỳ tiện nhét đồ vào hộc bàn tôi."

Chu Diễn:......

Con mẹ nó nghe có lý vãi!

Tiêu Dịch về chỗ ngồi của mình, Chu Diễn nằm dài lên bàn, không hiểu sao lại hỏi Tiêu Dịch: "Cậu có nghĩ tôi nên viết thư phản hồi lại không?"

Tiêu Dịch nhìn qua: "Muốn viết cái gì?"

"Chưa nghĩ ra."

Tiêu Dịch cầm áo khoác đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, ngón tay thoáng lật qua sách giáo khoa trên bàn cậu.

Ngoại trừ chữ ký, tất cả đều mới toanh.

Tiêu Dịch nhếch mép nhìn chữ Chu Diễn, gõ bàn cậu nói: "Cho cậu một lời khuyên, hoặc là luyện lại chữ, hoặc là nhờ người khác viết giùm."

Chu Diễn lấy lại sách mình: "Không cần!"

Muốn chê thì nói thẳng! Đàn ông con trai quanh co lòng vòng làm gì!

Tiêu Dịch vắt chiếc áo khoác lên vai, đút tay vào túi quần đi ra khỏi lớp. Lúc đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhắc Chu Diễn: "Đi thôi."

Chu Diễn nhìn hắn, giật mình.

Thiếu niên đứng ngược sáng, như sương mù sáng sớm, như sương mai trong ánh mặt trời, vô cùng đẹp trai.

Lòng Chu Diễn lộp bộp vài tiếng.

Cậu thầm nghĩ, xong rồi, ông đây không được bình thường nữa rồi.