Tốc độ của hai người đều rất nhanh, phi nhanh đến mức bên tai vang lên tiếng gió vù vù.
Hòa Đào cảm thấy rất lạnh, nhưng ôm Hàn Kiệt lại thấy rất ấm áp.
Không nhịn được liền lén lút đem cái trán dán lên lưng Hàn Kiệt.
Dưới mũi thoang thoảng mùi đàn hương.
Hòa Đào sửng sốt một chút, tại sao là cái mùi này?
Chỉ là không chờ cậu nghĩ nhiều, thắng bại cũng phân rõ.
Hàn Kiệt rốt cuộc xuất phát sau không đủ so với tên Alpha Cố Lễ xuất phát trước.
Cố Lễ bỏ nón bảo hiểm xuống nhìn Hàn Kiệt, nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.
Hàn Kiệt tuy rằng phiền muộn nhưng không phải không chịu thua, huống hồ Cố Lễ rõ ràng chính là muốn chỉnh anh.
Bỏ nón bảo hiểm xuống vứt cho Cố Lễ: "Cậu lúc này rất cao hứng."
Cố Lễ nở nụ cười, vốn dĩ anh lớn lên không giống Hàn Kiệt đầy tính công kích, cười rộ lên mang cảm giác xuân về hoa nở ôn văn nhĩ nhã*.
(*ôn văn nhĩ nhã: ôn thuận nhã nhặn.)
"Chấp nhận thua cuộc thì cậu hôn cậu ta đi."
Cố Lễ dùng tay lần lượt chỉ vào người Hàn Kiệt và Hòa Đào.
Hoà Đào đang cởi mũ bảo hiểm, nghe thấy vậy lập tức liền cứng đờ nơi đó, không thể tin được mà nhìn Cố Lễ, không hiểu tại sao anh ta lại đưa ra loại yêu cầu này.
Hàn Kiệt cho Cố Lễ một ánh mắt cứ đợi đó, quay người cởi mũ bảo hiểm của Hoà Đào, rồi hôn lên.
Ánh mắt kiêu ngạo của Hàn Kiệt thẳng tắp nhìn Hòa Đào.
Hòa Đào bị hành động đột ngột của anh doạ không dám lộn xộn, cứ như vậy cậu cũng chỉ có thể vững vàng chịu đựng cái hôn này của Hàn Kiệt.
Hàn Kiệt chạm vào môi của Hòa Đào trong nháy mắt đó, tim liền kịch liệt nhảy lên.
Nhìn trong mắt tiểu Omega của anh bởi vì hành động của anh mà bộc lộ hoảng loạn, trái tim liền kịch liệt nhảy lên.
Hắn vốn chỉ muốn lướt qua thì dừng lại, đột nhiên dò ra đầu lưỡi liếʍ lên môi tiểu Omega.
Hừm, quả nhiên là mùi thơm của quả đào!
Lúc Hòa Đào được thả ra, cả người đều bối rối.
Hàn Kiệt liếc mắt nhìn cậu, quay đầu nhìn về phía Cố Lễ, tựa như đang nói lần này hắn đã hài lòng chưa.
Cố Lễ gật đầu, dùng tay ra hiệu bội phục.
Hàn Kiệt từ trong tay cậu cầm lại mũ bảo hiểm: "Xe cho tớ mượn, ngày mai trả lại cậu."
Nói xong liền quay đầu giúp Hòa Đào đội mũ bảo hiểm lên, sau đó lái xe đưa tiểu Omega về nhà.
Hòa Đào từ trên xe bước xuống, cởi mũ bảo hiểm ra sau đó bất an nhìn Hàn Kiệt.
"Xe của cậu ngày mai Cố Lễ sẽ giúp cậu đỗ ở ngoài này, còn có, về sau đừng có một mình đi đưa trà sữa nữa."
Nói xong câu đó Hàn Kiệt lại biệt nữu liếc mắt nhìn Hoà Đào một cái, thấy cậu vẫn là bộ dáng ngơ ngác, cũng không biết biểu thị chút gì, chỉ đành nén giận.
"Được rồi, cậu trở về đi."
Nói xong không nhịn được đội lên mũ bảo hiểm, muốn đi.
Hòa Đào thò tay kéo hắn lại: "Hôm nay, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói ra đâu, anh yên tâm đi."
Hàn Kiệt bị kéo lại, vốn dĩ còn rất mong đợi Hòa Đào muốn cùng anh nói gì đó, kết quả chỉ là một câu nói như vậy.
Hàn Kiệt cảm thấy được ngay một khắc kia, thiếu chút nữa tức thành con cá nóc.
"Tùy cậu." Hàn Kiệt không cam chịu lại mang chút ủy khuất như vậy, nổi giận mà đi.
Không đi nữa anh sợ không khống chế được chính mình đối với tiểu Omega này làm chút gì đó!
Hòa Đào nhìn bóng lưng anh rời đi, nhẹ sờ đôi môi.
Hương hoa lài.
Quả nhiên, không phải là đàn hương.
Hòa Đào tâm tình rất tốt mà trở lại tiệm, tiểu Hắc nhìn thấy cậu trở về: "Đi lâu như vậy, tâm tình lại rất tốt, có vấn đề!"
Hòa Đào hiện tại tâm tình rất tốt, không muốn phản ứng tiểu Hắc, hướng cậu ta hừ một tiếng, làm cái mặt quỷ liền chạy vào bên trong rửa ly.
o0o
Tô Khả không nghĩ tới liền ở đây nhìn thấy Cố Lễ.
Anh thật không giống một người hay tới nơi này.
Cố Lễ nhìn thấy cậu liền hướng cậu nháy mắt, trong lòng Tô Khả giật mình, quay đầu làm bộ không thấy.
Cậu không dám cùng anh quá gần gũi, có một số việc, nếu không nhớ rõ thì thôi đi a.
Một mình cậu nhớ tới là tốt rồi.
"Tô Khả, phòng số 6 đi nhìn một chút."
"Được, tới ngay đây."
Cố Lễ nhìn Tô Khả chạy qua, liền đứng dậy.
Tô Khả đi vào phòng riêng, không nghĩ tới bên trong lượn lờ khói thuốc, còn có người khóc.
Nhìn thấy cậu tiến vào đã có người tới kéo tay cậu: "Ai ai, đây lại đến một người, chúng mày nhìn nè, con nhỏ này dám đánh lão đại của chúng ta, chúng mày nói đi, việc này nên giải quyết thế nào?"
Tô Khả không nghĩ tới quản lý bảo cậu lại đây là để giải quyết chuyện như vậy.
Những người này vừa nhìn liền biết là không dễ chọc, quản lý rõ ràng biết được mới đem cậu đẩy ra.
Tô Khả nhìn thấy nữ Beta ngồi xổm ở nơi đó khóc.
"Xin lỗi tiên sinh, tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể để cho đồng nghiệp của chúng tôi hướng vị tiên sinh này xin lỗi, cũng có thể dẫn ngài đi bệnh viện..... A....."
Tô Khả lời còn chưa nói hết, người nắm lấy cánh tay cậu đã dùng lực: "Xin lỗi, mày cảm thấy được xin lỗi hữu dụng, ông đây nói cho mày biết ngày hôm nay còn không có đáp án vừa lòng, ai cũng không được phép rời đi chỗ này, ta xem tiểu tử ngươi lớn lên da trắng lại mềm tốt nhất là thành thực một chút!"
Tô Khả được hắn bỏ ra, chỗ vừa bị nắm đã bầm tím.
Ngay lúc cậu không biết nên làm gì, đột nhiên lại truyền đến tiếng gõ cửa.
"ĐM ai vậy!"
Người kia hùng hổ đi tới mở cửa, Cố Lễ đứng ở bên ngoài nhìn thấy Tô Khả hoàn hảo mà đứng ở đó, thở phào nhẹ nhõm.
"Mày là ai vậy?" Người kia nhìn Cố Lễ không kiên nhẫn mà giương khí thế.
"Tôi đến tìm người." Không liếc nhìn đối phương một cái, Cố Lễ trực tiếp nhìn Tô Khả nói: "Tô Khả lại đây."
Tô Khả không nghĩ tới Cố Lễ đột ngột xuất hiện là đến tìm cậu.
Trong lúc này nhất thời không có động tác.
"Lại đây." Cố Lễ mở miệng lại lần nữa, nhìn ánh mắt của anh rất nghiêm túc.
Tô Khả bị ánh mắt của anh kí©h thí©ɧ, đi tới.
Cố Lễ hành động như vậy, có thể nói là trực tiếp khıêυ khí©h.
Không đợi Tô Khả lại đây, người kia trực tiếp khó chịu mà thò tay muốn nắm lấy cổ tay của Cố Lễ.
Cố Lễ linh hoạt né tránh: "Tôi khuyên cậu không nên động thủ, bằng không, ra không khỏi cánh cửa này."
Lúc Cố Lễ nói lời này liền cười một cái.
Nụ cười quả thật quá dối trá, người kia thật sự liền không dám động đậy nữa.
Mà rất nhanh, quản lý quán Bar liền mang theo người tới đây.
Tô Khả bị Cố Lễ bắt được cánh tay, lôi đi ra.
Cố Lễ một câu cũng không nói, lôi kéo Tô Khả đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi quán Bar, Cố Lễ mới buông tay ra, xoay người liền thấy vết tích trên cánh tay Tô Khả.
"Làm sao vậy, hắn ta vừa đánh cậu sao?"
Câu cuối cùng kia rõ ràng mang theo mấy phần lệ khí.
"Không, không phải, hắn ta đã nắm cánh tay tôi, không, không có đánh tôi."
Tô Khả nói xong liền muốn đem ống tay áo thả xuống.
Cố Lễ lại bởi vì câu nói này của cậu nở nụ cười, giơ tay búng một cái lên trán của cậu: "Cậu có phải hay không là đồ ngốc!" Nói xong quay đầu nhìn bốn phía: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Tô Khả không rõ.
"Dẫn cậu đi mua thuốc, cậu liền muốn như vậy mang theo thương tích trở về sao?"
Tô Khả không nghĩ tới Cố Lễ sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút cảm động.
May mà không bị đến choáng váng đầu óc: "Không, không cần. Về nhà dùng trứng gà lăn một chút là tốt rồi."
Cố Lễ trực tiếp nắm chặt tay Tô Khả: "Đừng nói nhảm đi theo tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Chậc*!
(*chậc - 啧: từ tượng thanh, miêu tả tiếng chậc lưỡi)