"Chuyện này em không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp tốt rồi, em chỉ cần tuân thủ hiệp ước là được rồi, nếu làm trái hiệp ước em sẽ biết hậu quả." Hàn Sâm biểu cảm lạnh nhạt, đối với Lâm Hàn anh không muốn dùng quá nhiều thời gian để giải thích với hắn, cũng lười tranh luận đúng sai với hắn.
Vừa nói xong câu nói này, Hàn Sâm liền ra hiệu trợ lý đưa ra hiệp ước để hắn ký tên.
Hàn Sâm làm việc từ trước đến giờ đều thẳng thắn, nhất là đối với mấy người mà anh xem là người xa lạ, mà hiện tại Lâm Hàn đối với anh mà nói chính là như vậy.
Lâm Hàn không dám không ký, bởi vì hắn tin tưởng nếu hắn không ký, Hàn Sâm tuyệt đối sẽ làm ra việc mà hắn không dám tưởng tượng để đối phó hắn.
Hắn hiện tại quả thực hối hận muốn chết vì đi tìm Hòa Đào gây phiền phức.
Chính mình trộm gà không thành, mà còn mất cả chì lẫn chài.
Trương Húc Hàng bởi vì chuyện lần trước đối với hắn có chút ý kiến, gần đây đối xử với hắn không giống như trước nữa, vốn cho là Hàn Kiệt có thể nghe theo sự sắp xếp của hắn quen với Trương Manh, kết quả ai mà ngờ lại lòi ra một Hòa Đào.
Hắn hiện tại quả thực hận chết Hòa Đào.
Hàn Sâm nhìn hắn ký xong, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt.
"Chuyện của Hàn Kiệt em không nên nhúng tay."
Lâm Hàn nghe được câu nói này của Hàn Sâm, không biết có nên bỏ qua hay không vì chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, ngược lại cũng không quan tâm nữa.
"Hắn rốt cuộc vẫn là con trai của em, con tìm một Omega như vậy làm đối tượng, anh cảm thấy thích hợp sao?"
Hàn Sâm nhíu mày: "Con yêu thích là đủ rồi, còn có thích hợp hay không, cũng không có quan hệ gì với em, không nên làm phiền bọn họ, nếu không, em liền xuất ngoại đi."
"Hàn Sâm anh cho rằng anh là ai, anh bắt em ra nước ngoài thì phải ra nước ngoài à, đừng quên, chúng ta đã không còn quan hệ gì."
Hàn Sâm dường như không có nghe thấy câu nói này của hắn, đứng lên lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn: "Tôi sẽ không nói lời này lần thứ hai, em cũng biết tính cách của tôi, em có thể suy nghĩ kỹ một chút, em không làm gì khác, còn có thể ở lại chỗ này làm việc mà em muốn làm, nếu không, tôi cũng có thể sắp xếp cho em ra nước ngoài." Về phần Lâm Hàn có đồng ý hay không thì anh không cần suy xét.
Anh biết suy nghĩ của Lâm Hàn là muốn dựa vào Hàn gia, nhưng Hàn gia vốn dĩ là của anh, điều này không có gì phải hạ mình và che giấu.
Anh không phải Lâm Hàn, chính mình làm sai mà lại đi đổ lỗi cho người khác.
Cuối cùng Lâm Hàn bị trợ lý của Hàn Sâm mời ra ngoài.
Hàn Sâm đứng ở trước cửa sổ nhìn vẻ mặt Lâm Hàn xám xịt rời đi, trong lòng cũng không có cảm giác gì, anh cảm thấy thật khó hiểu vì sao lúc trước mình lại coi trọng một người như vậy, chung quy chỉ có thể đổ lỗi vì mắt mù đi.
Anh thực ra cũng không lo lắng Lâm Hàn có nghe lời anh hay không, anh thậm chí còn có chút hi vọng hắn không nghe lời, cứ như vậy anh liền có lý do đuổi người chướng mắt kia đi, từ nay trở đi sẽ thanh tịnh.
Ai nói anh không thù dai, anh thực ra là người thù dai nhất.
Bây giờ không quan tâm, Lâm Hàn có ngoan ngoãn nghe lời Hàn Sâm không, cũng sắp tới giao thừa rồi.
Hàn Kiệt liền đã sớm thu thập sạch sẽ chính mình lái xe tới bệnh viện đưa ba Hòa xuất viện, ba Hòa tuy rằng được cho phép xuất viện, nhưng bác sĩ yêu cầu ông chú ý sức khỏe, lúc ra ngoài phải mang khẩu trang, không được để bị cảm mạo và rất nhiều điều cần chú ý.
Hòa Đào đương nhiên cũng không dám đối xử với ba như người khỏe mạnh, cho nên khi Hàn Kiệt nhìn thấy ba Hòa, ba Hòa không chỉ đội mũ và khẩu trang, mà còn đeo một cái kính râm lớn, không biết còn tưởng là minh tinh ở đâu, che kín như vậy.
Chờ lên xe, ba Hòa rốt cuộc chịu không được tháo kính ra, đưa tay định cởi khẩu trang ra, có điều bị Hòa Đào ngăn lại: "Cái này không thể cởi ra, chờ về nhà lại nói."
Ba Hòa biết Hòa Đào lo lắng cho ông, mặc dù đeo khẩu trang không thoải mái, cuối cùng cũng không cởi ra, Tô Khả ở bên cạnh cười nói: "Chú về đến nhà là tốt rồi, chú nhịn một chút đi."
"Ta không thể chịu được a." Ba Hòa cười nhìn Hòa Đào liếc mắt một cái.
"Bác sĩ đã nói ba không thể bị cảm, cho nên cứ như vậy tốt hơn."
"Đồ vật đem đủ hết chưa?" Hàn Kiệt vào lúc này mở miệng, liền nghe Hòa Đào nói: "Không còn gì nữa, hai ngày nay anh không phải đã giúp đỡ mang về sao?"
"Vậy chúng ta trực tiếp về nhà?"
"Về nhà!" Về nhà hai chữ này luôn khiến người vui vẻ, trong nháy mắt bốn người trong xe đều nở nụ cười.
Sau khi về nhà, Hòa Đào đưa ba Hòa vào phòng, để ông nghỉ ngơi trước, liền cùng Tô Khả nấu cơm.
Hàn Kiệt vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng Hòa Đào lại không cần anh giúp.
"Hôm nay Cố Lễ không tới được phải không?" Hòa Đào hỏi Tô Khả bên cạnh.
Tô Khả lắc đầu một cái: "Anh ấy bảo ngày mai rảnh rỗi lại tới."
Hòa Đào từ chỗ Hàn Kiệt nghe nói, Cố Lễ là con trưởng của Cố gia, Cố gia cùng Hàn gia không khác biệt lắm, cho nên giao thừa Cố Lễ rất bận.
Cậu hỏi một câu như vậy, là vì muốn biết số lượng người để nấu cơm.
Cậu không muốn làm nhiều quá, năm mới một gia đình cũng phải ăn mấy bữa, vì vậy thức ăn làm xong cũng sẽ ăn với cơm.
Thực ra theo ý kiến của Hàn Kiệt, anh muốn đặt một nhà hàng để ăn tết, vừa đỡ việc vừa thuận tiện, có điều Hòa Đào cảm thấy một là quá đắt, hai là thiếu trình tự, vả lại ba Hòa vừa mới xuất viện, thực sự không thích hợp đi chỗ đông người, mới xem như thôi.
Chẳng qua lại không nghĩ tới, vốn dĩ Bách Diệp muốn về quê ăn tết, lại mang theo tiểu Hắc tới.
Vốn dĩ là tiểu Hắc hồ đồ này, mua sai vé xe rồi, sáng nay tới trạm xe mới phát hiện là buổi sáng mùng một, vì vậy hai người bọn họ dứt khoát tới ăn tết cùng ba Hòa.
Nhìn hai người bọn họ mang trái cây tới, ba Hòa chỉ nói lãng phí.
Bởi vì ông xuất viện, lại bởi vì liên quan tới ăn tết, trong nhà trái cây cũng không thiếu, hiện tại có chút dư thừa.
Bách Diệp biết ba Hòa tiếc tiền: "Năm mới phải vui vẻ, ông bây giờ khỏi bệnh rồi, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, nhưng tuyệt đối đừng tiết kiệm, ông xem Hòa Đào hiện tại rất tốt, ông cũng nên yên tâm."
Ba Hòa biết lời này của hắn có ý riêng, chỉ thở dài, ngược lại cũng không nói gì.
Bởi vì Bách Diệp và tiểu Hắc đột nhiên lại đây, Hòa Đào liền chuẩn bị thêm hai phần đồ ăn.
Tiểu Hắc cũng biết làm cơm, hơn nữa Hòa Đào biết hắn nấu cơm cũng không tệ, cho nên cũng không khách sáo với hắn, chức đầu bếp liền giao cho tiểu Hắc.
Tiểu Hắc vừa xốc chảo vừa nói: "Cậu được lắm, nói thế nào đi nữa tớ hôm nay cũng là khách, cậu ngược lại không khách sáo chút nào với tớ."
"Còn không phải bởi vì cậu lợi hại sao, tớ đây là cho cậu cơ hội thể hiện đấy." Hòa Đào vô cùng quen thuộc với hắn, cười trêu chọc hắn.
Tiểu Hắc vẻ mặt không khát khao gì mà liếc mắt nhìn cậu: "Vậy tớ phải cám ơn cậu rồi."
Tô Khả ở bên cạnh cảm thấy quá tức cười rồi.
Buổi tối lúc tám giờ, bắt đầu có người bắn pháo hoa, Hàn Kiệt đứng ở trước cửa sổ nhìn bên ngoài, Hòa Đào đi tới vỗ vai anh: "Tại sao không ở trong phòng?"
Hàn Kiệt chỉ ra bên ngoài: "Em xem."
Hòa Đào quay đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy gò má nóng lên, kinh ngạc quay đầu nhìn Hàn Kiệt bên cạnh, liền nở nụ cười, cái anh này tự nhiên hôn trộm cậu.
"Anh làm gì vậy, muốn hôn thì hôn chứ." Lại còn lén lút.
Hàn Kiệt cười kéo tay cậu: "Sợ ba em nhìn thấy, đánh anh thì sao bây giờ."
Hòa Đào vừa nghe anh nói như thế, mặt cũng có chút đỏ, dù sao cũng là ba của chính mình vẫn nên kiềm chế một chút.