Hàn Kiệt rất ít đến công ty Hàn Sâm, lần này lại đây là vì chuyện của Hòa Đào, anh cũng không phải không có tiền, chỉ là nguồn kinh tế của anh trước mắt còn ở nơi Hàn Sâm, cho nên mặc dù anh muốn lấy ra giúp Hòa Đào, Hàn Kiệt cảm thấy cũng phải báo cáo với Hàn Sâm, tuy rằng số tiền này trên lý thuyết Hàn Sâm cho anh thì là của anh, nhưng Hàn Kiệt vẫn cảm thấy cha anh có quyền được biết rõ tình hình.
Hàn Sâm mới vừa nhận thông báo của trợ lý, liền đem công việc trong tay bỏ qua một bên.
Bất luận nói thế nào, con trai hiếm khi tới, chắc chắn có chuyện gì không giải quyết được, nếu không dựa theo tính cách của Hàn Kiệt, nó sẽ tuyệt đối không chủ động tới tìm ông.
"Qua đây ngồi, ăn cơm chưa?" Hàn Sâm nhìn thấy Hàn Kiệt tiến vào, liền hỏi thăm anh rồi qua kia ngồi.
"Dạ đã ăn rồi, cha ơi con lần này lại đây là có chuyện muốn nói." Hàn Kiệt đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ đến đây, chỉ thấy Hàn Sâm cầm lấy ly nước bên cạnh uống một hớp: "Con nói đi."
Ở chung với Hàn Sâm liền thấy điều này rất tốt, Hàn Sâm sẽ không bởi vì anh tuổi còn nhỏ, liền đối xử anh như đứa nhóc, trên thực tế Hàn Kiệt cũng không hy vọng bị đối xử như đứa nhóc, bởi vì đứa nhóc thì không có quyền lên tiếng.
"Con cần tiền, số tiền kia con........"
Hàn Kiệt trực tiếp nói với Hàn Sâm sự tồn tại của Hòa Đào, Hàn Sâm nghe vậy nhìn Hàn Kiệt: "Chính con đã quyết định, thì thực hiện đi, chỉ cần con cảm thấy đáng giá, ta không có liên quan gì hết, chẳng qua về vấn đề tiền bạc, con tự mình giải quyết, ta nghĩ con cũng không hy vọng lấy tiền từ chỗ ta để giúp cậu ta đi."
Đối với kết quả này Hàn Kiệt cũng không ngoài ý muốn, thậm chí có chút cảm kích: "Dạ con biết, cám ơn cha."
Hàn Sâm giơ tay vỗ cánh tay Hàn Kiệt một chút: "Đối với ta cũng không cần nói cám ơn đâu, ngoại trừ tiền, có khó khăn khác con cũng có thể nói với ta."
"Dạ tạm thời không cần, thận đã tìm được, chuẩn bị tiền là đủ rồi."
"Được, nếu như vậy, con liền tự mình giải quyết đi."
Hàn Sâm gật đầu cũng không nói thêm gì nữa, tuy rằng ông đã sớm biết Hàn Kiệt có một bạn trai nhỏ từ chỗ Lâm Hàn, nhưng dù sao cũng không phải Hàn Kiệt chính miệng nói với ông, lúc này nghe Hàn Kiệt chính miệng nói cho ông biết, Hàn Sâm bỗng nhiên có cảm giác, con trai nhà ông đã lớn như vậy rồi sao?
Chuyện cần nói đều đã nói hết, Hàn Kiệt đứng lên nói: "Vậy con đi trước, cậu ấy một mình ở bệnh viện con không yên lòng, chờ Hòa Đào bên này yên ổn, cha về nhà ăn cơm đi, Hòa Đào cậu ấy nấu cơm ăn rất ngon, con cũng giới thiệu cho hai người quen biết."
Hàn Sâm nhìn Hàn Kiệt nói chuyện, trong lòng nhịn không được nghĩ, con trai nhà mình chắc rất yêu thích tiểu Omega này đi, chỉ gọi tên thôi mà ánh mắt lại có thể ôn nhu đến thế.
Hàn Sâm có chút vui mừng gật đầu: "Được, vậy thì lúc đó làm phiền các con."
"Không sao ạ, con đi trước, tạm biệt cha."
Hàn Kiệt từ công ty đi ra, trực tiếp gọi điện cho Cố Lễ.
Điện thoại vừa thông, Cố Lễ bên kia liền trực tiếp mở miệng nói: "Chuyện gì a?"
"Làm phiền cậu giúp tớ tìm người mua, tớ dự định bán hết xe mô tô trong ga-ra, gần đây khá thiếu tiền, hơn nữa càng nhanh càng tốt."
"Thiếu tiền?" Cố Lễ vẫn là lần đầu nghe Hàn Kiệt nói hai chữ này: "Thiếu bao nhiêu?"
Hàn Kiệt tuy rằng mua xe mô tô chỉ để sưu tập chưa bao giờ lái ra, nhưng hắn biết Hàn Kiệt rất yêu thích chúng, đột nhiên nói muốn bán, Cố Lễ lại muốn hỏi thêm vài câu.
"Cậu không cần để ý tới, mau giúp tớ tìm người mua đi, không nói nữa, tớ còn có việc, chờ tin tức của cậu."
Thật ra trong tay anh còn có tiền, có điều số tiền kia tính toán một chút chỉ đủ chi phí phẫu thuật cho ba Hòa, sau này uống thuốc trị liệu gì đó còn cần một số tiền lớn, cho nên anh mới liên hệ Cố Lễ bán vật sưu tập của anh.
Những thứ đó tuy rằng anh cũng yêu thích, nhưng so với Hòa Đào lại không đáng nhắc tới.
Lúc Hàn Kiệt tới bệnh viện, Hòa Đào đang ngồi ở bên ngoài phòng ICU* không biết đang suy nghĩ gì.
(*ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)
Mãi đến khi anh ngồi xuống, mới phục hồi tinh thần lại: "Anh đã trở lại."
"Ừ, thế nào rồi, định được thời gian chưa?"
Hàn Kiệt đưa tay sờ tóc Hòa Đào nhẹ giọng hỏi.
"Định rồi, ngày mốt là có thể làm." Hòa Đào nói xong nhấp môi dưới: "Hàn Kiệt, chuyện tiền bạc......."
"Chuyện tiền bạc em không cần lo, có anh ở đây, yên tâm đi."
Hàn Kiệt không chờ cậu nói xong đã mở miệng nói.
Hòa Đào lại lắc đầu một cái: "Không phải cái này, em biết anh có tiền, nhưng em cũng không thể lấy không tiền của anh, em sẽ viết giấy nợ rồi trả tiền lại cho anh."
"Hòa Đào, tại sao em cứ muốn chia ra rõ ràng như thế, em biết anh lấy tiền ra, cũng không cần em trả, vì em làm bất cứ chuyện gì, anh đều cam tâm tình nguyện, em chỉ cần tiếp nhận là tốt rồi."
"Không phải Hàn Kiệt, anh thích em và chuyện này chẳng hề xung đột, nhưng em không thể bởi vì anh thích em liền xem chuyện anh đối xử tốt với em là chuyện đương nhiên, em không muốn như vậy, anh hiểu không, anh có thể vào lúc này giúp em, em thật sự vô vùng cảm kích, nếu như lại lấy không tiền của anh, em thật sự không biết phải làm gì bây giờ."
"Được, em muốn đưa, anh không ngăn em, thế nhưng Hòa Đào chúng ta phải nói rõ trước, không nên gấp gáp trả, tất cả lượng sức mà làm."
Hòa Đào gật đầu: "Cám ơn anh, Hàn Kiệt."
"Anh biết rồi, không cần khách sáo."
Hàn Kiệt nhẹ nhàng vỗ vai Hòa Đào an ủi cậu.
o0o
Không thể không nói Cố Lễ hiệu suất rất cao, buổi tối liền gọi điện cho Hàn Kiệt bảo đã liên hệ được người mua.
Hàn Kiệt đưa Hòa Đào trở về liền vội vã chạy về nhà.
Cố Lễ đã đem người tới chờ trước cửa nhà anh, thấy người trở về, liền trực tiếp đi tới nói: "Hàn Kiệt, tớ nói này nếu cậu thiếu tiền, thiếu bao nhiêu có thể từ chỗ tớ lấy trước, tớ cũng không vội bắt cậu trả, mấy chiếc xe này cậu sưu tầm cũng rất lâu rồi, thật muốn bán, không đau lòng sao?"
"Không sao, ngược lại sau này tớ cũng không có ý định sưu tầm lại những thứ này, cậu cảm thấy hợp liền xử lý giúp tớ đi."
"Được thôi, chuyện mà cậu đã quyết định xưa nay không thay đổi." Cố Lễ biết khuyên không được, đơn giản cũng không nói thêm nữa.
Hàn Kiệt nhìn đối phương từ trong ga-ra đưa từng chiếc từng chiếc trong bộ sưu tập lên trên xe tải, trong lòng không có chút gợn sóng, càng không như Cố Lễ nói không muốn, dù sao cũng vô cùng bình tĩnh.
Chuyện lần này, khiến anh rốt cuộc ý thức được so với làm gì đó không đáng, chẳng thà nghĩ đến như thế nào mới có thể khiến cho mình mau chóng trưởng thành, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể chân chính trở thành chỗ dựa của Hòa Đào, sẽ không để cho cậu lộ ra vẻ mặt bất lực như hôm nay nữa.
o0o
Ba Hòa giải phẩu xem như thuận lợi, để tiện chăm sóc ba Hòa, Hòa Đào cố ý xin nghỉ ở trường, hơn nữa sắp tới kỳ nghỉ đông rồi, thời gian gần ba tháng, Hòa Đào có thể tận tâm chăm sóc tốt ba Hòa.
Hàn Kiệt mỗi ngày tan học đều muốn đi qua thăm, Hòa Đào lo lắng sức khỏe của anh, từ chối nhiều lần, Hàn Kiệt đều nói không có chuyện gì, chẳng qua Hòa Đào vẫn cứ lo lắng sức khỏe của anh, dù sao Hàn Kiệt sắp phải thi đại học rồi, cậu không muốn anh tổn hại sức khỏe.
Hơn nữa cũng lo lắng chuyện bản thân ảnh hưởng đến thành tích của anh, cho nên khi nấu cơm cho ba Hòa, cũng nấu cho Hàn Kiệt một phần cơm dinh dưỡng.