Nếu Hòa Đào đã hỏi thì Hàn Kiệt cũng không che giấu, chỉ là câu chuyện này hơi dài, Hòa Đào là một người rất thích hợp để lắng nghe, mặc dù cậu không biết phải làm sao an ủi Hàn Kiệt.
Nghe Hàn Kiệt nói xong, Hòa Đào đưa tay ôm lấy anh, không nói gì, cậu cảm thấy Hàn Kiệt có lẽ cũng không cần cậu phải nói gì, Hàn Kiệt bị ôm lấy trong mắt lóe ra một tia ấm áp, đưa tay vỗ vai Hòa Đào, ra hiệu chính mình không có chuyện gì.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hòa Đào gật đầu, nhìn bộ dạng không có chuyện gì của Hàn Kiệt không phải giả vờ, không khỏi lặng lẽ yên tâm.
Ăn xong bữa trưa, hai người mới trở về trường học.
Tô Khả vừa thấy được Hòa Đào liền đem người kéo lại đây: "Làm gì mà học được cách trốn học rồi, có phải là Hàn Kiệt dẫn cậu trốn học không, tớ nghĩ cậu không muốn học tốt nữa phải không?"
Nghe Tô Khả nói thẳng một câu dài như vậy, Hòa Đào biết hành động vừa mới trốn học của mình, khiến Tô Khả lo lắng.
"Tớ sau này sẽ không như vậy nữa, cậu đừng lo lắng, tớ vừa nãy là thấy tâm trạng anh ấy không tốt, muốn an ủi anh ấy."
"Vì tâm trạng anh ta không tốt, cậu lại trốn học với anh ta sao, quả nhiên Hàn Kiệt cực kỳ khốn nạn, cậu ở chung với anh ta cũng trở nên hư hỏng rồi."
Hòa Đào dở khóc dở cười đưa tay ôm lấy Tô Khả: "Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, tớ lần sau sẽ không như vậy nữa được chưa, tiểu Tô Khả cậu liền tha thứ cho tớ đi, đừng có mắng anh ấy nữa."
"Tớ mắng anh ta cậu có phải đau lòng không, cậu nói, tớ có còn là tiểu đáng yêu của cậu không!" Tô Khả bày bộ dáng cậu không nói, tớ sẽ náo loạn, Hòa Đào lập tức mềm lòng, cậu biết Tô Khả đây là đang dùng biện pháp của chính y khiến cho cậu vui vẻ: "Đúng đúng, cậu mới là tiểu đáng yêu của tớ, Hàn Kiệt anh ấy đều không sánh bằng, anh ấy chính là cực kỳ khốn nạn, được chưa, không tức giận nữa ha."
"Hừ, vậy còn tạm được." Tô Khả làm bộ hất cằm, ánh mắt lại len lén liếc Hòa Đào.
Thấy Hòa Đào cười híp mắt mà nhìn mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên này Cố Lễ nhìn thấy Hàn Kiệt trở về, cũng cười tới gần, theo thói quen giơ cánh tay muốn vỗ vai Hàn Kiệt, lại bị Hàn Kiệt nghiêng người né tránh: "Tớ đã nói đây là tật xấu của cậu mà!"
"Đây không phải là thói quen sao, ngược lại là cậu, không dạy người ta thứ gì tốt, lại dạy người ta trốn học có đúng không?"
Đối mặt sự trêu chọc của Cố Lễ, Hàn Kiệt không để ý lắm: "Không phải chỉ là một tiết thể dục à!"
"Tiết thể dục làm sao vậy, xem thường tiết thể dục a!"
"Cậu có điên không, rốt cuộc muốn nói gì?"
"Đã lâu không ra ngoài chơi, cuối tuần này ra ngoài chơi như thế nào, chỉ bốn người chúng ta."
"Không đi, ai hẹn hò còn mang theo hai bóng đèn." Hàn Kiệt bày bộ dáng trừ phi anh có bệnh, khiến Cố Lễ không nói nên lời.
"Tớ còn không ghét bỏ cậu, cậu lại ghét bỏ tớ, không đi thì thôi, tớ còn tưởng cùng bọn cậu đi, sẽ không khiến Tô Khả lo lắng Hòa Đào bị cậu bắt nạt, tớ mới đáp ứng đấy."
"Cậu nói cho cậu ta biết, lo lắng có chút thừa rồi, quan tâm tốt chính mình đi." Hàn Kiệt nói xong xoay người trở về phòng học.
Cố Lễ sờ mũi, Hàn Kiệt không đáp ứng, hắn cũng không bắt ép, trở lại báo cáo kết quả cho Tô Khả là được rồi.
Vả lại hắn mời, bọn họ không đi hắn có biện pháp gì, vẫn là trở về nghĩ xem làm sao với Tô Khả ở trong thế giới hai người tốt hơn.
o0o
Lâm Hàn sau khi trở về, đối với lời Hàn Kiệt nói càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trước đây Hàn Kiệt chưa bao giờ nói với hắn như vậy, ở đây chắc chắn có người dạy Hàn Kiệt, nếu không Hàn Kiệt làm sao có thể đối với hắn như vậy?
Nhưng mà người dạy Hàn Kiệt là ai, Hàn Sâm sao?
Cũng không thể, Hàn Sâm hẳn là sẽ không làm như vậy, nếu như muốn làm như vậy, nhất định sẽ trực tiếp tới tìm hắn.
Như vậy sẽ là ai, tiểu Omega kia sao?
Nếu đúng như vậy, hắn trái lại xem thường Omega này.
Loại suy nghĩ này một khi đã xuất hiện trong lòng Lâm Hàn, lại giống như rễ đâm chồi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cho nên cuối cùng, Hòa Đào ở trong lòng Lâm Hàn đã trở thành Omega tâm cơ tội ác tày trời.
Nhưng mà từ đầu tới cuối, Lâm Hàn đều không hề nghĩ tới, tự mình đi tìm nguyên nhân.
Chuyện của Lý Tường Húc và Trương Manh, cuối cùng bởi vì Lý Tường Húc bị mang đi điều tra và Trương Manh bị Trương Húc Hàng mang về nhà chăm sóc mà kết thúc. Mà Lý Tường Húc cũng bởi vì chuyện lần này cũng không xuất hiện ở trường học nữa, nghe nói Trương Húc Hàng gây áp lực với quan tòa, Lý Tường Húc bị tuyên án, có điều là thật hay giả cũng không biết được, dù sao không ai sẽ bởi vì chuyện này mà cố ý đi hỏi Trương Manh, còn Trương Manh khi trở về trường học lần nữa, cũng trở nên khiêm tốn trong một thời gian dài.
Hàn Sâm từ chỗ Lâm Hàn biết chuyện Hàn Kiệt có bạn trai, làm cha, Hàn Sâm vẫn luôn dùng chính sách nuôi thả với Hàn Kiệt, chỉ cần Hàn Kiệt không vi phạm nguyên tắc, Hàn Sâm thông thường rất ít hỏi thăm đến, dù sao Hàn Kiệt là Alpha, cũng không cần hắn nuôi dưỡng trong nhà ấm, cho nên mặc dù Hàn Sâm từ chỗ Lâm Hàn biết Hàn Kiệt tìm được bạn trai, theo anh nghĩ cũng không có gì.
Mà còn cảnh cáo Lâm Hàn, không được tùy tiện nhúng tay vào chuyện của Hàn Kiệt, không nên làm thủ đoạn không ăn nhập gì, nếu để cho anh biết hắn làm cái gì không nên làm, nhất định sẽ khiến hắn hối hận.
Lâm Hàn biết tính cách Hàn Sâm nói là làm, mặc dù cảm thấy ngứa mắt với tiểu Omega của Hàn Kiệt, nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì.
Giống như Hàn Kiệt đã nghĩ, từ lần trước Lâm Hàn mất mặt mũi ở trường học, một thời gian dài cũng không tới tìm anh nữa, bây giờ khiến anh thanh tịnh không ít.
Tới gần cuối tuần, Hòa Đào làm việc ở tiệm trà sữa cũng xin nghỉ một thời ngắn, làm như vậy để có nhiều thời gian hơn ở chung với Hàn Kiệt.
Tính toán thời gian, Hàn Kiệt còn có hơn nửa năm sẽ thi đại học, thời gian hai người có thể ở cùng nhau, cũng chỉ còn lại thời gian mấy tháng, nghĩ tới đây trong lòng Hòa Đào rất khó chịu, lại nghĩ tới thành tích của chính mình, quả thực trong thời ngắn không thể tốt được.
Hàn Kiệt nhìn tiểu Omega gần đây cứ đâm đầu vào sách vở, sờ đầu nhỏ của Hòa Đào: "Cuối tuần có muốn đến nhà anh học bổ túc không?"
"Có thể sao?" Hòa Đào nghe vậy theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Hàn Kiệt, đôi mắt đen lấp lánh, đương nhiên là vô cùng mong đợi.
Hàn Kiệt cảm thấy Hòa Đào như vậy có chút buồn cười: "Tại sao lại không thể?"
"Vậy thì làm phiền anh rồi." Tai Hòa Đào đỏ lên, Hàn Kiệt chịu không nổi bộ dáng này của cậu, mỗi khi thấy Hòa Đào bộ dáng e lệ như vậy, liền khiến anh muốn làm gì đó với cậu.
Đến gần nhẹ nhàng cắn tai Hòa Đào một chút: "A, nếu em cảm thấy rất làm phiền anh, vậy có muốn đến ở cùng anh không?"
Trong lòng Hòa Đào run lên, không nghĩ tới Hàn Kiệt sẽ vào lúc này đưa ra yêu cầu muốn ở chung.
Thấy mong đợi trong mắt Hàn Kiệt, Hòa Đào rất muốn đáp ứng, nhưng là nghĩ đến tình huống của bản thân, cậu có chút do dự.
Hàn Kiệt thấy Hòa Đào trở nên trầm mặc, cũng không làm khó cậu: "Không nên nghĩ quá nhiều, em không muốn cũng không sao, nhưng mà Hòa Đào, em một ngày nào đó cũng phải ở chung với anh, điều này anh muốn em nhớ kỹ, có lẽ lần sau, anh có thể sẽ không hỏi ý kiến của em nữa, mà trực tiếp chủ động lựa chọn."