"Tôi làm hại, sao cậu lại không biết ngại khi nói như vậy, nếu không phải là cậu bảo dựa theo lời cậu nói mà làm, có thể khiến tôi chiếm được Hòa Đào, tôi sẽ nghe lời cậu à, tôi bây giờ như vậy đều là cậu làm hại mới đúng."
Lý Tường Húc tuy rằng đánh không lại Hàn Kiệt, nhưng đối với một Omega hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Chỉ có điều Trương Manh dù sao cũng không phải nhà bình thường nuôi dưỡng ra, lại để cho Alpha Lý Tường Húc như vậy không để vào mắt.
"Tôi có cái gì phải ngại chứ, chính cậu không có tiền đồ, đồ ngu xuẩn, xì, đừng nói Hòa Đào không vừa ý cậu, tôi đoán đời này, cậu cũng đừng hòng chạm được một đầu ngón tay của Omega."
Đôi mắt Lý Tường Húc lập tức đỏ, câu nói này dường như đâm vào lòng hắn.
Đầu liền nóng lên, tát một cái thật kêu lên mặt Trương Manh.
Một cái tát này trực tiếp khiến Trương Manh tỉnh mộng, hắn kiêu ngạo thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ của Alpha.
Cũng may chỗ hai người đứng cũng không phải quá khuất, động tĩnh của hai người cũng không phải nhỏ.
Lý Tường Húc phát điên rất nhanh bị người khác chạy tới đè lại.
Mà Trương Manh lúc này đã bị đánh bất tỉnh trên mặt đất.
"Mau đưa cậu ấy đến phòng y tế." Thầy chủ nhiệm chạy tới nhìn thấy tình huống của Trương Manh vội vàng nói.
Trương Ngạo đứng ở trong đám người nhìn lén, chờ Trương Manh bị đưa đi rồi, mới chạy về thật nhanh.
"Kiệt ca, Kiệt ca."
Hàn Kiệt nhìn Trương Ngạo chạy vào: "Làm sao vậy?"
Trương Ngạo thở một hơi, quay đầu liếc nhìn bốn phía, đến gần nhỏ giọng đem chuyện mình vừa nhìn thấy nói với Hàn Kiệt.
Hàn Kiệt trợn tròn mắt, xảy ra chuyện như vậy anh cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Lý Tường Húc có tính cách điển hình cho kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu lại không chịu trách nhiệm.
Xảy ra chuyện như vậy, không tìm Trương Manh phát tiết, còn có thể tìm ai?
Điều duy nhất làm cho anh cảm thấy bất ngờ chính là, anh không nghĩ tới sự việc này lại có thể phát sinh nhanh như vậy, anh nghĩ rằng, Lý Tường Húc không nhịn được tìm Trương Manh gây phiền phức cần phải qua một quãng thời gian, không nghĩ tới hắn lại không kìm được.
Hắn vẫn quá xem trọng Lý Tường Húc.
"Kiệt ca chúng ta làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ, việc này có liên quan gì tới chúng ta?"
"Đúng, không liên quan tới chúng ta."
Trương Ngạo như nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vẫn là Kiệt ca có biện pháp, lúc trước mở topic gì cũng là chính bọn Trương Manh gửi, coi như nói ra cũng không có liên quan tới bọn họ.
Huống chi, hiện tại tình huống như thế, Lý Tường Húc khẳng định tiêu rồi.
Alpha đánh đập Omega là phải tuyên án, cũng không biết Lý Tường Húc này rốt cuộc nghĩ gì.
Lý Tường Húc hiện tại đã hối hận rồi.
Sắc mặt tái nhợt mà đứng ở văn phòng thầy chủ nhiệm, lúc này thầy chủ nhiệm còn chưa từ phòng y tế trở về, hắn chờ thầy trở về mà sợ tới phát khϊếp rồi.
Hắn đã tỉnh táo lại, càng nghĩ càng sợ hãi, cho nên cả người hắn đứng ở nơi đó không tự chủ liền run lên.
Sau khi Trương Húc Hàng nhận điện thoại, không tham gia cuộc họp liền nóng giận chạy tới, cùng hắn đến còn có Lâm Hàn.
Hai người một trước một sau đuổi tới phòng y tế, liền thấy Trương Manh nằm ở trên giường cả khuôn mặt đều sưng lên.
Trương Húc Hàng lập tức liền kích động: "Chuyện gì thế này, trường học các người bảo vệ Omega như vậy sao?"
Thầy chủ nhiệm cùng giáo viên lớp của Trương Manh nghe vậy vội vã qua đó nói: "Trương tiên sinh xin bớt giận, chúng ta còn đang tìm hiểu chuyện, bây giờ nên kiểm tra tình huống của bạn học Trương Manh trước."
"Tôi hàng năm quyên tiền vào trường học các người, không phải để cho các người chiếu cố con của tôi như vậy, tôi không quan tâm vì sao, trường học các người nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý."
Trương Húc Hàng nói xong trực tiếp đẩy cửa vào phòng.
Lâm Hàn theo ở phía sau: "Đánh người làm sao lại không nhìn thấy được?"
"Ngài là ba Omega của Trương Manh sao?"
Thầy chủ nhiệm xưa nay chưa từng thấy ba của Trương Manh, hiện tại đột nhiên nhìn thấy Lâm Hàn không nhịn được liền hỏi một câu.
Lâm Hàn không nói phải cũng không nói không phải: "Lẽ nào kẻ đánh người không ở nơi này quyết định bởi tôi có phải là ba Trương Manh không?"
"Không, không phải, chúng tôi đã báo cho phụ huynh của đối phương, chỉ là còn chưa tới."
"Vậy tại sao hắn lại không ở nơi này, trường học đang bảo vệ cho kẻ đánh người sao?"
"Không, không phải, chúng tôi là sợ phát sinh gì nữa, mới không cho hắn lại đây, tuyệt đối không bảo vệ ai."
Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là như vậy."
Trương Manh lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu chính mình đau gần chết.
"Manh Manh, như thế nào, chỗ nào khó chịu?"
Lâm Hàn đứng ở bên cạnh nhìn thấy Trương Manh tỉnh lại vội vã thân thiết hỏi.
Ngồi ở một bên cạnh Trương Húc Hàng nghe vậy cũng nhìn sang: "Manh Manh thế nào?"
"Cha, con đau, đau đầu."
Trương Manh vừa nói vừa đưa tay muốn sờ đầu.
Trương Húc Hàng một phát bắt được tay hắn: "Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói con tạm thời không thể cử động, phải quan sát một chút."
"Cha, Lý Tường Húc đó, hắn đánh con, cha nhất định phải giúp con."
"Yên tâm, chuyện này cha sẽ xử lý, con nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Đúng rồi Manh Manh, con bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt, tất cả giao cho cha con là được rồi."
Lâm Hàn ở bên cạnh phụ họa một tiếng, chỉ là hắn vừa dứt lời, liền nghe Trương Manh đột nhiên la lên một tiếng: "Ông tới làm gì, đều là tại ông, nếu không phải bởi vì ông, tôi làm sao sẽ biến thành như vậy!"
Lời Trương Manh đột nhiên phát ra, khiến Trương Húc Hàng theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn trong lòng run lên, có chút sợ sệt ánh mắt Trương Húc Hàng: "Manh Manh, lời này của con là có ý gì, chú chỉ là có lòng tốt tới thăm con, chú không hiểu ý của con, con có phải có sự hiểu lầm với chú không?"
"A, ông đi đi, tôi không muốn ông ở nơi này, ông đi đi!" Trương Manh đột nhiên la lên, Trương Húc Hàng vội vã đè hắn lại: "Lâm Hàn hay là đi trước đi."
Lâm Hàn cũng biết bây giờ không phải là lúc xoát độ tồn tại, gật đầu: "Trương tổng nếu có việc có thể gọi điện thoại cho tôi, Manh Manh con nghỉ ngơi thật tốt đi, vậy tôi đi trước."
Lâm Hàn sau khi ra ngoài không có lập tức rời đi, mà là dự định đi xem Hàn Kiệt.
Vốn dĩ hắn muốn tìm thầy cô hỏi một chút, lại không nghĩ rằng, Hàn Kiệt ở trường học bọn họ nổi tiếng như vậy.
Tùy tiện hỏi một người cũng biết Hàn Kiệt ở đâu.
Hàn Kiệt nhìn Lâm Hàn đột nhiên chạy tới tìm anh, nhíu mày.
Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Hàn xuất hiện ở đây hơn phân nửa là bởi vì chuyện của Trương Manh.
"Tiểu Kiệt, ba cố ý tới thăm con một chút, không nghĩ tới con ở trường học nổi tiếng như vậy, tùy tiện hỏi liền biết con."
"Sao ba không hỏi tại sao con lại nổi danh như vậy?" Hàn Kiệt nhìn thấy biểu cảm Lâm Hàn cứng đờ, sau đó nở nụ cười lần thứ hai nhìn về phía anh: "Tiểu Kiệt ba hôm nay không có việc gì, không bằng chờ con tan học, dẫn con đi ăn ngon nhé?"
Nghe ngữ điệu Lâm Hàn như dụ dỗ con nít, Hàn Kiệt chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
"Không cần, tan học con còn có việc, ba nếu đã nhìn thấy con, không có chuyện gì nữa, thì nhanh về đi."
"Tiểu Kiệt, ba biết con còn giận ba, nhưng ba thật sự hối hận rồi, con không thể..."
"Xác định không thể." Hàn Kiệt đột nhiên ngắt lời hắn, hít sâu một hơi: "Con chẳng giận ba, cũng không trách ba, cho nên có thể đừng đến làm phiền con nữa, con hiện tại thật sự không cần ba nữa, ba có thể sống cuộc sống mà ba mong muốn."