Chương 27

Trương Ngạo đã từng thấy Hàn Kiệt nổi giận, hắn bây giờ rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Qua đó kéo cánh tay Hàn Kiệt một chút: "Kiệt ca em nghĩ việc này....."

Hàn Kiệt không cho hắn nói hết lời: "Cậu cho rằng tôi muốn làm gì?"

"Không, không phải......"

Hàn Kiệt giơ tay vỗ đầu Trương Ngạo: "Thả bọn họ ra."

"Ôi chao?" Trương Ngạo lần này quả thật mơ hồ.

Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn hỏi, Hàn Kiệt quay đầu nhìn về phía Trương Manh: "Cậu không phải nói sẽ xin lỗi sao, có thể nhưng phải dựa theo lời tôi nói mà làm."

Trương Manh nhìn Hàn Kiệt, trước mắt cũng hiểu rõ không đáp ứng không được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Hàn Kiệt có được đáp án vừa lòng, liếc mắt nhìn Lý Tường Húc co rúc trên đất, không nói gì, trực tiếp mang theo Trương Ngạo ra khỏi phòng riêng.

Trương Ngạo vẫn không hiểu rõ, Hàn Kiệt rốt cuộc là muốn làm gì.

"Dựa theo lời tôi nói mà làm."

Nghe Hàn Kiệt lên tiếng, Trương Ngạo vội vã qua đó chăm chú lắng nghe.

Xong việc Trương Ngạo vẻ mặt không nói gì, chỉ cảm thấy Kiệt ca của bọn họ quả nhiên là người tàn nhẫn không nhiều lời.

"Hiểu chưa?"

"Hiểu rõ."

"Vậy được, cậu đi làm đi, tôi còn có việc."

Nhìn Hàn Kiệt rời đi, Trương Ngạo trong lòng không nhịn được nghĩ, Kiệt ca của bọn họ còn có thể có chuyện gì, không phải là đi tìm vợ à.

Hòa Đào nhìn thấy Hàn Kiệt lại đây, liền cười nói: "Anh đã trở lại?"

Hàn Kiệt gật đầu: "Có nước không?"

"Nước là được rồi?" Hòa Đào ngẩng đầu nhìn anh.

"Ừ, nước là được rồi."

"Vậy anh chờ chút." Hòa Đào xoay người đi vào lấy ly nước sôi để nguội đưa cho Hàn Kiệt.

Sau đó thuận tiện thu dọn đồ vật một chút, bởi vì sắp tan ca rồi.

Tiểu Hắc qua đó nói: "Một lát cậu về trước, để tớ đóng cửa cho."

"Vậy thì làm phiền cậu rồi."

"Cậu bớt đi, tớ xem tâm trạng anh ta hôm nay không quá tốt, lát nữa cẩn thận chút."

Tiểu Hắc nói xong tự mình tiến vào bên trong.

Hòa Đào lại bởi vì câu nói này của hắn, trong lòng có chút lo lắng.

Hai ngày nay cậu kỳ thực phát hiện Hàn Kiệt có chút không đúng lắm.

Chỉ là trong lòng cậu cũng có chuyện.

"Về nhà đi." Hòa Đào ra ngoài sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Kiệt.

"Được." Hàn Kiệt gật đầu một cái, đưa tay cầm cặp sách của Hòa Đào, xoay người đi ra ngoài.

Hòa Đào đi theo phía sau anh, muốn hỏi một chút anh bị sao vậy, lại không dám hỏi.

Mà Hàn Kiệt dường như cũng không có ý muốn nói.

Mãi cho tới dưới lầu nhà Hòa Đào, Hàn Kiệt cũng không muốn nói gì, sờ đầu Hòa Đào: "Về nhà đi."

Hòa Đào nhấp môi dưới, do dự một chút: "Anh hôm nay làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Hàn Kiệt nở nụ cười, đưa tay ôm lấy Hòa Đào vào lòng, cọ mặt của cậu.

Hòa Đào bị anh làm vậy, có chút ngứa: "Anh nếu không vui cứ nói ra, đừng giấu trong lòng."

"Vậy còn em, em có chuyện nào không vui muốn nói với anh không?"

Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn đôi mắt Hòa Đào.

Hòa Đào bị anh nhìn mà trong lòng khẩn trương: "Không, không có nha, em không có không vui."

Mong đợi trong mắt Hàn Kiệt lập tức biến mất, gật đầu: "Được, anh biết rồi, không còn sớm, nhanh đi về tắm rồi ngủ đi, sáng sớm mai anh tới đón em."

Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt rời khỏi, cảm thấy lần này chính mình có phải đã làm sai gì hay không.

Cậu có thể cảm nhận rõ Hàn Kiệt dường như đang mong đợi cái gì.

o0o

Sau khi Hàn Kiệt về đến nhà, lần thứ hai nhìn thấy Lâm Hàn xuất hiện ở ngoài cửa nhà anh.

Trên thực tế, lần này Hàn Kiệt không có chút bất ngờ nào.

"Tiểu Kiệt, ba nghe nói có vài chuyện không tốt."

Thần sắc Lâm Hàn có chút khẩn trương, lần này ngay cả hư tình giả ý đều không làm.

"Chuyện gì không tốt?" Hàn Kiệt vừa nói vừa mở cửa vào nhà.

Lâm Hàn theo ở phía sau nhìn anh cởi giày để cặp sách xuống rồi tiến vào trong nhà bếp rót nước.

"Ba nghe nói, bạn trai nhỏ của con hình như, hình như đã bị người đánh dấu qua, ba không phải nói cậu ấy không tốt, chỉ là......"

"Chỉ là chuyện này ba đều là nghe Trương Manh nói, con lại không biết hai người có quan hệ tốt như vậy, vậy hắn có nói tại sao nói với ba chuyện này không?"

Lâm Hàn nghe vậy sắc mặt thay đổi một chút, nhưng rất nhanh lại nói: "Manh Manh nó còn nhỏ có rất nhiều chuyện đều không suy nghĩ kỹ, mà ba nhìn ra được nó thật sự thích con, ba nghe nói trước khi các con chưa gặp mặt, nó đã tìm qua con, con xem đứa nhỏ này, rõ ràng là Omega lại như thế......."

Hàn Kiệt cười nhạo một tiếng ngắt lời hắn: "Ba rốt cuộc tới đây là để làm gì?"

Nụ cười trên mặt Lâm Hàn không duy trì được nữa, lần này nếu không phải Trương Manh nói bạn trai kia của Hàn Kiệt đã bị người đánh dấu qua, hắn cũng sẽ không tới cửa tìm Hàn Kiệt.

Qua mấy lần ở chung, hắn đã nhận thấy rõ thái độ của Hàn Kiệt đối với hắn thua xa trước đây.

Cũng không muốn không có chuyện gì lại qua đây tìm ngược.

"Con không biết Omega, Omega một khi đã bị đánh dấu, rất nhiều chuyện sẽ không chịu chính mình khống chế, cho nên Tiểu Kiệt, chúng ta có thể cùng nó tách ra không?"

"Con lại quên mất ba là Omega, nên hiểu rất rõ Omega, có điều con cũng có chuyện phải nói với ba."

"Chuyện, chuyện gì?"

Hàn Kiệt nở nụ cười với Lâm Hàn: "Người đánh dấu cậu ấy không phải là người khác, mà chính là con, cho nên dựa theo ý của ba mà nói, cậu ấy càng dễ dàng bị con khống chế không phải sao, vậy thì tụi con tại sao lại phải tách ra?"

Lâm Hàn nhìn thần sắc trên mặt Hàn Kiệt không giống đùa giỡn, chỉ cảm thấy cả người đều không có sức lực.

Trương Manh tên ngu xuẩn kia không làm rõ lại mù quáng tin.

Lâm Hàn làm sao biết Trương Manh hôm nay nhận được nội dung xin lỗi bắt hắn phải công bố, bất đắc dĩ mới chạy tới nói cho Lâm Hàn biết chuyện này, nhưng những việc này không thể để cho cha hắn biết được.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới quan hệ của Lâm Hàn và Hàn Kiệt lại kém như vậy.

Hắn vốn dĩ còn muốn lợi dụng thân phận Lâm Hàn, gây cho Hàn Kiệt một chút áp lực, không chừng lời xin lỗi của mình cũng không cần phải gửi nữa.

Nhưng không ngờ chuyện căn bản không giống như hắn tưởng tượng.

Nếu bảng tin xin lỗi truyền ra ngoài, danh dự của hắn sẽ triệt để bị phá huỷ.

Hàn Kiệt không thể không nói vô cùng tàn nhẫn.

Mà đối với Hàn Kiệt mà nói, điều này chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.

"Tại sao lại như vậy, ba không biết, Tiểu Kiệt con thật sự xác định....."

"Con xác định." Lúc nói ba chữ này, ánh mắt Hàn Kiệt lập tức thay đổi, khiến Lâm Hàn không ngừng run lên.

Hiển nhiên Hàn Kiệt vừa rồi là đang cảnh cáo hắn, không nên đoán mò.

Đã như thế, Lâm Hàn cũng không thể không suy tính một lần nữa phân lượng của tiểu Omega trong lòng Hàn Kiệt.

"Còn có việc ư?"

"Không có, làm rõ những việc này, trong lòng ba cũng yên tâm rồi."

Lâm Hàn chật vật từ trong nhà Hàn Kiệt đi ra, ảo não rời đi.

Hàn Kiệt trở về phòng nhìn thấy Trương Ngạo gửi tin nhắn cho anh.

Không có chút do dự mà nhắn lại ba chữ: "Tốt, gửi đi."

Vì vậy đến ngày thứ hai, toàn trường đều biết, topic hot ở hai ngày trước trên diễn đàn cao trung K có biến chuyển.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Kiệt: Không muốn nói chuyện, chỉ muốn Đào Đào.