Chương 23

Hòa Đào bởi vì hẹn hò với Hàn Kiệt, đã quen dần bị một vài người như có như không đánh giá.

Không quen cũng không có cách nào, cậu cũng không thể bởi vì người khác nhìn cậu nhiều lần liền làm gì được.

Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm thêm, nhưng thời gian còn lại của Hòa Đào gần như đều ở cùng Hàn Kiệt.

Chẳng qua ngoại trừ ngày đó Hàn Kiệt qua đêm ở nhà Hòa Đào, cũng không yêu cầu đến nhà cậu nữa.

Dù sao anh cũng sợ khống chế không được chính mình đối với Hòa Đào làm ra chuyện gì đó.

Ngoài điều này ra, Hàn Kiệt mỗi ngày sau khi tan học đều ngồi ở trong tiệm trà sữa, chờ Hòa Đào tan ca.

Thời gian đó anh sẽ xem sách, làm đề, đương nhiên mỗi khi vào lúc này Hòa Đào đều sẽ rót cho anh một ly trà sữa.

Bách Diệp cũng biết sự tồn tại của Hàn Kiệt, chỉ là chưa biết anh chính là Alpha kia đã từng đánh dấu Hòa Đào.

Hòa Đào cũng không dám nói ra thân phận của Hàn Kiệt.

Bởi vì bây giờ Bách Diệp có vẻ rất vừa ý Hàn Kiệt.

Hôm nay bên ngoài trời đang mưa, bên trong tiệm trà sữa không có khách, đương nhiên ngày mưa tất cả mọi người đều hy vọng có thể về nhà sớm.

Hòa Đào ngồi đối diện Hàn Kiệt cầm một chén trà sữa ấm áp nhìn Hàn Kiệt làm bài.

Kỳ thực cậu rất bội phục Hàn Kiệt, là côn đồ của trường cao trung K, trong mắt thầy cô là học sinh cá biệt, nhưng mỗi lần thi, thành tích lại có thể giữ vững vị trí trong top 10.

Không thể không nói Hàn Kiệt rất lợi hại.

Hàn Kiệt lớn hơn cậu một lớp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm sẽ tham gia thi đại học.

Vừa nghĩ đến lúc đó hai người sẽ tách ra, trong lòng Hòa Đào liền chua.

Thành tích học tập của cậu so với Hàn Kiệt mà nói thì kém một chút.

Hiện tại miễn cưỡng có thể vào top 100, so với mười vị trí đầu khoảng cách chênh lệch khá lớn.

Cho nên cậu không thể bảo đảm mình chắc chắn có thể thi đậu đại học mà Hàn Kiệt theo học.

Vả lại thực ra tiền học lên đại học cậu vẫn chưa tích góp đủ.

"Ly trà sữa trà này đắc tội em sao?" Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào khuấy ly trà sữa kia, không nhịn được nói.

Hòa Đào nhìn trà sữa tràn ra trên bàn, nhanh chóng lau chùi một chút: "Em có phải đã quấy rầy anh không?"

Hàn Kiệt xếp bài thi lại quay qua nói: "Em làm sao vậy, nãy giờ vẫn luôn không có tâm trạng."

"Em đang nghĩ sao anh lại học giỏi như vậy." Trời mới biết cậu có biết bao kinh ngạc khi nhìn thấy thành tích của Hàn Kiệt.

Bởi vì không học cùng khóa, giữa hai người thật ra chẳng quá để ý.

Cậu vẫn tưởng Hàn Kiệt là côn đồ cao trung K, thành tích học tập cũng sẽ không tốt, dù sao cũng là học sinh cá biệt trong mắt thầy cô.

Làm gì có sức lực đặt vào việc học tập.

Nhưng thành tích nằm trong top 10 thật sự quá gây chú ý.

"Vô vị."

"Hả?"

"Anh nói vô vị." Hàn Kiệt liếc mắt nhìn cậu, ngữ điệu đành chịu.

Hòa Đào nháy mắt một cái, ý của người này nói là bởi vì không có việc gì để làm nên chỉ có thể học tập, kết quả phát hiện, không ngờ học tập vốn dĩ lại đơn giản như vậy, không chú ý liền đứng vị trí top 10 đúng không?

Không đả kích như vậy chứ!

"Vậy, vậy anh muốn thi đại học nào a?" Hòa Đào dè dặt hỏi.

Cao trung K nằm ở tỉnh trọng điểm, thành tích vị trí top 10 có thể nói được phép tùy ý chọn rất nhiều trường học.

"Chưa nghĩ tới." Hàn Kiệt nhíu mày, anh thật ra còn chưa suy nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng chú ý tới tiểu Hòa Đào hôm nay vẫn luôn nói vấn đề này, trong lòng có chút để ý: "Em lại lo lắng cái gì?"

"Không, em không có lo lắng." Hòa Đào nhanh chóng lắc đầu, quyết định đêm nay trở về nhà học nhiều một chút mới được, bạn trai quá ưu tú áp lực thật lớn nha.

"Thật không có?"

Hàn Kiệt không tin nhíu mày.

Hòa Đào nhanh chóng lắc đầu: "Không có, không có, thật không có."

"Ờ." Hàn Kiệt đáp một tiếng, hạ mi mắt: "Thành tích của em quả thật nên cố gắng một chút."

Hòa Đào: "...... QAQ "

"Có điều không sao hết, còn một năm nữa không nên gấp." Hàn Kiệt cười đột nhiên đưa tay sờ đầu cậu: "Vả lại, anh sẽ luôn chạy ở trước mặt em, thay em thử qua tất cả bụi gai, em đi tiếp sẽ không cực khổ như vậy nữa."

Hòa Đào ngoan ngoãn nhìn Hàn Kiệt đột nhiên ôn nhu như vậy, thật sự chịu không nỗi a!

"Em, em đi làm việc, không quấy rầy anh." Hòa Đào đỏ mặt chạy ra phía sau.

Tiểu Hắc nhìn thấy cậu tiến vào, ghét bỏ mà bĩu môi: "Anh ta nói cái gì mà mặt cậu đỏ vậy?"

"Không có nói gì hết!" Không muốn chia sẻ với người khác đâu, Hừ!

"Tiền đồ chút nha, không nên bị lừa gạt."

"Biết rồi, tự quan tâm chính mình đi."

Giờ tan ca, mưa đã tạnh, mà nhiệt độ lại thấp, Hàn Kiệt cởϊ áσ khoác cho Hòa Đào mặc vào, áo khoác quá lớn khiến cho Hòa Đào nhỏ hơn so với bình thường.

Hòa Đào lo lắng anh đem quần áo cho mình, Hàn Kiệt sẽ cảm mạo, vẫn luôn từ chối.

Hàn Kiệt giữ đầu cậu lại: "Mặc đi, anh không lạnh."

Hòa Đào chỉ đành yên lặng gật đầu: "Anh nếu lạnh thì nói với em."

Hàn Kiệt không lên tiếng mà chỉ nắm lấy tay cậu, đưa cậu về nhà.

Chờ đến dưới lầu nhà Hòa Đào, Hàn Kiệt buông tay ra: "Lên đi, sáng mai tới tìm em."

"Anh nếu mệt, sáng mai đừng đến."

Hòa Đào biết rằng Hàn Kiệt muốn tới tìm cậu, so với thường ngày sẽ dậy sớm hơn nhiều, cậu muốn anh nghỉ ngơi thật tốt.

"Không sao, lên đi, mở đèn lên anh liền đi."

Hòa Đào không thể làm gì khác hơn là gật đầu, chạy lên lầu.

Hàn Kiệt mãi đến khi nhìn thấy Hòa Đào ở trên ban công phất tay với anh, mới rời khỏi.

Chỉ là ở trước cửa nhà khi nhìn thấy Lâm Hàn, có chút ngoài ý muốn.

Dù sao cách lần trước bỏ qua mặt mũi Lâm Hàn đã qua một quãng thời gian, anh cho là Lâm Hàn sẽ không tới tìm anh nữa.

Lại không nghĩ rằng Lâm Hàn sẽ xuất hiện lần nữa, hơn nữa lần này lại không có tự ý mở cửa đi vào.

Nhìn thấy Hàn Kiệt trở về, Lâm Hàn vội vã tiến lên chào đón.

Trên thực tế kể từ chuyện lần trước, Lâm Hàn sau đó gọi điện cho Hàn Kiệt mấy lần, nhưng Hàn Kiệt đều không nhận.

Hắn mới đầu cũng tưởng là Hàn Kiệt đang tỏ ra cáu kỉnh với hắn, nhưng thời gian càng lâu càng làm cho hắn không yên lòng.

Cho nên hắn hôm nay cố ý qua đây thăm Hàn Kiệt, mới yên tâm.

"Tiểu Kiệt con ăn cơm chưa?"

Hàn Kiệt trầm mặc mở cửa, sau đó đi vào, không để ý đến Lâm Hàn đứng ở cửa.

Tự mình để cặp sách xuống sau đó đi đến tủ lạnh lấy bình nước ra uống.

Xong việc mới nhìn Lâm Hàn còn đứng ở cửa ra vào: "Ông tiến vào hay là ra ngoài?"

Nghe vậy Lâm Hàn liền vội vàng xoay người đóng cửa lại, mong đợi mà nhìn Hàn Kiệt: "Tiểu Kiệt con chắc chưa ăn cơm đi, ba mời con ăn cơm nhé?"

"Ăn không vô, nếu ba vì chuyện lần trước cảm thấy có lỗi, không cần đâu, con cũng không cảm thấy có cái gì, nếu như còn có chuyện khác, con cũng không có tâm trạng giúp ba, dù sao con bây giờ là học sinh lớp 12, ba phải biết bây giờ là thời điểm quan trọng của con, cho nên có thể hay không đừng đến quấy rầy con?"

Lâm Hàn nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hàn Kiệt, lần đầu tiên ý thức được Hàn Kiệt lớn rồi.

Khi hắn lơ là anh trong những năm này, Hàn Kiệt đã lớn thành một người độc lập không còn là nhóc con sẽ nhảy cẫng lên hoan hô bởi vì ông cho một chút yêu thương.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Kiệt: Anh đi trước thay em thử qua tất cả bụi gai.