Editor: Chính thức thay đổi xưng hô của cặp chính nhé. ^^
Bởi vì Hàn Kiệt đột nhiên thay đổi thái độ với cậu, hôm đó Hòa Đào có vẻ rất bối rối.
Trong lòng thấp thỏm đôi khi lại có cảm giác chua chua ngọt ngọt.
Nhớ lại Hàn Kiệt nói với cậu những câu nói đó, làm những việc kia, đều giống như đang nằm mơ vậy.
Nếu thật sự chính là nằm mơ, cậu thật sự yêu thích giấc mộng này, thật không muốn tỉnh lại.
Tô Khả thấy bạn thân xuất thần*, trong lòng biết Hòa Đào lúc này sợ là giống mình ngày đó khi mới quen Cố Lễ, hưng phấn lại không an lòng.
(*xuất thần: ở trạng thái hết sức hưng phấn)
"Tan học rồi, Hòa Đào."
Tô Khả nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Hòa Đào phục hồi tinh thần, mặt liền đỏ lên: "Hả, tớ sắp thu dọn xong rồi."
Tô Khả cũng không vạch trần cậu mượn cớ: "Vậy cậu thu dọn đi, tớ đi trước nhé."
Hòa Đào gật đầu, cậu đã thấy Cố Lễ đang chờ ở cửa.
Bạn thân có thể bỏ xuống khúc mắc mà tiếp nhận Cố Lễ, nên Hòa Đào rất mừng cho Tô Khả.
Chỉ là vừa nghĩ tới chính mình, Hòa Đào cũng có chút không biết phải làm sao.
Thu dọn xong đồ vật ra khỏi phòng học, liền thấy Hàn Kiệt đang đứng dựa lưng vào tường, không biết anh đã đợi bao lâu.
Nhìn thấy cậu đi ra, liền tự nhiên đưa tay ra cầm lấy cặp sách của cậu: "Đi thôi."
Hòa Đào vốn là muốn đưa tay cầm lại cặp của chính mình, nhưng khi đυ.ng tới ánh mắt đối phương, liền không khỏi thu tay về.
Hàn Kiệt rất tự nhiên mà kéo tay cậu, hơi cúi đầu nhìn lỗ tai Hòa Đào đỏ lên: "Em hiểu ý của anh đi?"
Hòa Đào nghe anh hỏi như vậy, mặt càng nóng.
Thừa dịp như vậy, cậu liền giương đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước hỏi: "Có, có ý gì?"
Hàn Kiệt cảm thấy tiểu Omega nhất định là cố ý.
Được thôi, dù sao người cũng là do chính anh chọn, nếu đã quyết định rồi, thì chắc chắn phải cưng chiều a.
Lẽ nào chỉ có Cố Lễ biết cưng chiều vợ sao?
Anh, Hàn Kiệt hoặc là không cưng chiều, nếu đã cưng chiều, thì nhất định sẽ cưng chiều lên tận trời.
"Đương nhiên là ý tứ muốn em cùng anh quen nhau, em sẽ không từ chối đi."
Nói như thế xong Hàn Kiệt đột nhiên có chút không an lòng.
Hòa Đào liền đỏ mặt, trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng nghe đến Hàn Kiệt nói thẳng ra như vậy, Hòa Đào vẫn có cảm giác không chân thực.
Lòng bàn tay bị Hàn Kiệt nắm chặt đều toát mồ hôi.
Hòa Đào không an lòng nhìn anh nói: "Anh, anh thật sự thích em sao, em là nói nếu như chỉ là, chỉ là cảm thấy em đáng thương, thì không, không cần...."
"Vậy em thích anh không?"
Hàn Kiệt đột nhiên ngắt lời cậu, cúi đầu nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu của tiểu Omega, nghiêm túc hỏi.
Hòa Đào ngẩng đầu nhanh liếc mắt nhìn anh, lỗ tai đỏ lên, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thích."
Hàn Kiệt tuy rằng sớm đã có đáp án chính xác, nhưng chính tai nghe thấy Hòa Đào nói ra một chữ thích, vẫn làm cho anh cao hứng đến muốn bay lên.
Trên mặt kìm lòng không được liền nở nụ cười thật to: "Vậy thật là đúng lúc, anh cũng thích em, nên chúng ta bây giờ là lưỡng tình tương duyệt*, nhất định phải ở bên nhau đúng không?"
(*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau.)
Nâng cằm của Hòa Đào lên, Hàn Kiệt nhìn đôi mắt đen láy lại mang vẻ e lệ của cậu, nghiêm túc mà tìm một đáp án.
Hòa Đào cảm thấy cậu bị anh đầu độc rồi, nghe những câu hỏi kia của Hàn Kiệt, đại não hoàn toàn không thể suy nghĩ gì, chỉ còn dư lại một việc, chính là đáp ứng anh.
Hoà Đào khẽ gật đầu một cái, Hàn Kiệt không che giấu được sự vui vẻ, đến gần hôn khóe miệng cậu một cái: "Bé ngoan, đóng dấu xong sau này em đã là người của anh rồi."
Hòa Đào lập tức liền chịu không được mà vùi đầu vào trong ngực của anh, làm sao đây kinh hỉ* tới quá đột ngột, tim giống như muốn nhảy ra ngoài.
(*Kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng.)
Cậu nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, cậu lại có thể cùng Hàn Kiệt ở bên nhau.
Hơn nữa còn là Hàn Kiệt chủ động trước.
A a a a a a a, làm sao đây thật là cao hứng, thật là cao hứng, quả thật cao hứng đến nổ tung!
Bị tiểu Omega nhào vào l*иg ngực, Hàn Kiệt sung sướиɠ ôm lấy cậu, ở cần cổ cậu lén lút hít một hơi mùi quả đào.
Quả nhiên là vị mật đào mà anh yêu thích.
Hàn Kiệt đưa Hòa Đào đến tiệm trà sữa mới lưu luyến rời đi.
Vốn dĩ anh muốn chờ Hòa Đào tan ca, không biết làm sao Lâm Hàn lại gọi điện thoại cho anh bắt anh phải đi qua đó.
Cụ thể là chuyện gì, trong lòng anh dù sao cũng biết một chút rồi.
Vốn dĩ có thể từ chối, nhưng anh vẫn không muốn giữ lại chuyện này.
Tiểu Hắc nhìn Hoà Đào từ lúc tiến vào đến bây giờ vẫn còn khẽ hát: "Tâm trạng hôm nay của cậu hình như rất tốt?"
Hòa Đào nghe vậy đôi mắt liền cong lên nhìn về phía tiểu Hắc: "Rất rõ ràng sao?"
Tiểu Hắc lườm cậu một cái: "Thiếu điều muốn viết lên mặt."
"Ờ." Hòa Đào nghe vậy gật đầu đáp lại một tiếng, quay đầu liền khẽ hát, tự mình bận rộn.
Tiểu Hắc thấy cậu kỳ lạ không lôi kéo chính mình líu ra líu ríu giảng giải một đống chuyện, nên có chút không thích ứng.
Lại có chút muốn hỏi, chỉ có điều còn chưa mở miệng, liền bị Bách Diệp gọi qua khuân đồ.
o0o
Hàn Kiệt đẩy cửa phòng riêng*, liền thấy bên trong có ba người đang ngồi.
(*Phòng riêng ở trong nhà hàng)
Ngoại trừ một Alpha không quen biết, còn lại hai người, một là ba anh, một người khác thì hôm nay đã gặp mặt qua một lần, chỉ có điều không phải là cuộc gặp gỡ tốt lành gì, ánh mắt lạnh lẽo mà đảo qua hai má vẫn còn sưng của đối phương.
Lâm Hàn vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng đứng lên đi tới cười nói: "Tiểu Kiệt nhanh lên vào đi, đây chính là chú Trương, ta đã nói với con, đây là Trương Manh, một Omega đáng yêu, là học đệ của con, sau này ở trường học phải quan tâm đến Manh Manh nhiều một chút a!"
"Tiểu Kiệt hiện tại học lớp 12 đi, vẫn là lấy sự nghiệp học tập làm trọng, bọn nhỏ ở chung sau này có rất nhiều thời gian, nếu Tiểu Kiệt đã đến, chúng ta gọi món ăn đi." Trương Húc Hàng ngay khi Lâm Hàn dứt lời liền cười nói tiếp.
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng hai người, một người xướng một người họa: "Không cần làm phiền, con đã ăn rồi, mọi người gọi món cho chính mình là được rồi."
Một câu nói liền thấy ánh mắt tức giận của Lâm Hàn: "Con đứa nhỏ này, không phải nói muốn con tới dùng cơm sao, tại sao lại ăn xong rồi qua đây."
"Tiểu Kiệt đang tuổi phát triển cơ thể, có thể hiểu được, nhưng mà chắc có thể ăn một chút đi, Manh Manh rót ly nước cho anh đi."
Trương Manh hôm nay mới vừa bị Hàn Kiệt giáo huấn một trận, lúc này ám ảnh trong lòng còn chưa có tiêu tan.
Hàn Kiệt nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, đơn giản chỉ một ánh mắt liền khiến Omega bên cạnh không dám lộn xộn.
"Không cần làm phiền, con hiện tại thật ra rất bận rộn, mới vừa quen bạn trai, còn phải chia ra thời gian học tập, cho nên ba nếu như không có chuyện gì để nói, con liền đi trước, hi vọng lần sau việc như vậy, cũng không cần tìm con, có điều con cảm thấy chú Trương cũng không tệ lắm."
Hàn Kiệt nói xong hướng về phía Lâm Hàn câu khóe miệng, đứng dậy cầm cặp sách lên, xoay người cũng không quay đầu lại liền ra khỏi phòng riêng.
Mặt Lâm Hàn trắng bệch, vội vã đuổi theo: "Hàn Kiệt, con có hiểu chuyện hay không?"
Hàn Kiệt dừng lại nhìn ông, không có mở miệng, anh biết Lâm Hàn nhất định còn chưa nói hết.
"Con có biết bữa cơm hôm nay ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư hay không, Trương Húc Hàng vốn dĩ cũng không đồng ý, biết ta nói bao nhiêu lời hay hắn mới đáp ứng mang Manh Manh tới dùng cơm không?"
"Cũng thật vất vả cho ba rồi." Hàn Kiệt cười nhạo một tiếng.
"Ta vất vả, ta vất vả lẽ nào còn không phải là vì con sao, con vừa nói con có bạn trai, có thật hay không?"
Hàn Kiệt áp chế cảm xúc trong lòng, anh cảm thấy nhiều năm như vậy còn có thể chịu đựng Lâm Hàn là đủ rồi.
Thật ra anh không muốn thừa nhận, anh đối với Lâm Hàn luôn có chút mong đợi.
Chỉ là lần này, một chút mong đợi của anh dường như rơi vào khoảng không.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Ông đây hiện tại cũng thoát kiếp độc thân rồi, oa ha ha!