Khi Hàn Kiệt tìm tới bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Hòa Đào ngồi một mình ở bồn hoa gần bệnh viện, đang cúi đầu xuống.
Dáng vẻ bất lực lại đáng thương.
Hàn Kiệt nhìn thấy liền xuống xe, chạy qua đó.
Hòa Đào thấy ánh sáng xung quanh bản thân bị che mất, theo bản năng nhìn theo chân đối phương hướng lên trên, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen của Hàn Kiệt.
Trong mắt lóe ra kinh ngạc: "Anh, anh sao lại tới đây?"
Hòa Đào đứng lên, lại bị Hàn Kiệt đè vai xuống, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Chuyện hôm qua, xin lỗi." Nghĩ tới nghĩ lui, cử chỉ hôm qua của anh thật sự có chút không đúng.
Đột nhiên nghe thấy Hàn Kiệt xin lỗi, trong lòng Hòa Đào run lên: "Không, không có gì."
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng giả vờ tự nhiên của cậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cảm thấy vừa đắng vừa chát cực kỳ khó chịu.
"Cậu làm sao lại ở đây, xảy ra chuyện gì à?" Hàn Kiệt giả vờ bản thân không phải đặc biệt chạy đến đây để tìm người, chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, bộ dạng giả vờ không để ý hỏi thăm.
"Không, không có chuyện gì a, tôi phải đi về rồi." Hòa Đào nói xong liền nở nụ cười.
Hàn Kiệt cảm thấy cậu cười gượng như vậy còn không bằng đừng cười.
"Đúng lúc tôi cũng muốn đi qua đó một chuyến, cùng nhau đi thôi."
"Hả, được." Hòa Đào gật đầu, có thể ở chung với Hàn Kiệt nhiều một chút, Hòa Đào lại rất vui vẻ, chỉ có điều lúc này cậu thật sự không có tâm trạng gì.
Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào so với ngày thường hoàn toàn không có tinh thần, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Rõ ràng là có chuyện, tại sao không nói với anh?
Nhưng đã hoàn toàn quên mất, anh với người ta không có quan hệ gì cả, lại hung dữ như vậy, làm sao có thể nói chuyện đó với anh đây?
"Vậy nếu như, tôi nói là nếu như cậu gặp khó khăn gì, có thể nói với tôi." Hàn Kiệt nói xong liền nhìn Hòa Đào, tay thả xuống bên người không tự giác nắm chặt lại.
Hòa Đào thật không ngờ tới Hàn Kiệt sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt một chút thoạt nhìn có chút ngơ ngác.
"Anh, đối xử với người khác đều tốt như vậy sao?"
Hàn Kiệt thiếu chút nữa bởi vì câu nói này nói không nên lời.
"Cậu coi tôi là loại người gì, ai cũng quan tâm đến, nói chung cậu nhớ kỹ, thiếu tiền hay là thiếu người đều có thể nói với tôi, không nên nghĩ đến mấy con đường không chính đáng."
"Tôi đâu có nghĩ đến mấy con đường không chính đáng." Hòa Đào nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hàn Kiệt nghe vậy lập tức nhướng mày: "Cậu còn cãi lại!"
Hòa Đào mím môi nở nụ cười: "Tôi không có."
Nhìn thấy cậu lần thứ hai lộ ra ý cười, Hàn Kiệt cũng cảm thấy tâm trạng chính mình cũng thoải mái không ít.
"Nói chung cậu nhớ kỹ là được."
Hòa Đào nhìn bộ dáng biệt nữu của anh, khẽ gật đầu một cái: "Cám ơn anh, Hàn Kiệt."
"Ừm." Hàn Kiệt cúi đầu đá hòn sỏi dưới đất, trong lòng tê dại.
Nhưng cũng không khiến anh chán ghét: "Cậu vội trở về sao?"
"A, anh có việc gì ư?" Hòa Đào không hiểu anh có ý gì nghiêng đầu nhìn anh.
"Vậy tôi mang cậu đến một nơi, chỉ ở gần đây thôi." Hàn Kiệt nói xong, đột nhiên kéo tay Hòa Đào, lôi cậu chạy đến lối đi bộ, vẫy tay đón xe.
Sau khi bị đẩy lên xe, Hòa Đào liền nghe Hàn Kiệt nói với tài xế phía trước: "Đi quảng trường Thời Đại."
Nói xong liếc mắt nhìn Hòa Đào một cái.
Hòa Đào biết đến quảng trường Thời Đại, là trung tâm thương mại ở thành phố K mới xây xong không bao lâu.
Hàn Kiệt đột nhiên dẫn cậu qua bên đó là muốn mua đồ sao?
Đi đường xe nên rất nhanh, sau khi xuống xe Hàn Kiệt kéo cánh tay Hòa Đào, một đường đưa cậu đi xuống tầng hầm.
Sau khi tiến vào, Hòa Đào nhìn thấy sân patin, phòng chơi game mới biết thì ra quảng trường Thời Đại còn có nơi như vậy.
Cậu bình thường đều bận rộn đi làm thêm, trước giờ cũng không có thời gian để đi chơi.
Chớ đừng nói là địa phương tiêu tiền nhiều như chỗ này.
Hàn Kiệt nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, không nhịn được hỏi: "Chưa từng tới ư?"
Hòa Đào gật đầu.
Hàn Kiệt lần thứ hai kéo tay cậu: "Vậy cậu đi theo tôi."
Bởi vì là ngày cuối tuần, nên ở đây có rất nhiều người.
Hàn Kiệt có gương mặt như vậy ở đây rất dễ gây chú ý.
Cứ như vậy, anh nắm tay Hòa Đào cũng nằm trong phạm vi của sự chú ý.
Hàn Kiệt dường như không cảm giác được, lôi kéo Hòa Đào một đường đi đến máy gắp thú bông: "Cậu đã từng chơi qua trò này chưa?"
"Tôi chưa từng chơi a." Hòa Đào nhỏ giọng nói.
Hàn Kiệt bỗng nhiên nở nụ cười, mà rất nhanh lại khôi phục bình thường: "Tôi chơi trò này rất lợi hại, tôi gắp cho cậu."
Tinh thần của Hòa Đào bị dao động bởi nụ cười vừa rồi của anh, thật sự ngày thường mặt Hàn Kiệt luôn tối sầm lại, người trước nay chưa từng cười, một khi cười rộ lên, lại giống như xuân về hoa nở vậy.
Hàn Kiệt vốn nghĩ ở trước mặt Hòa Đào khoe kỹ thuật của chính mình.
Lại lo lắng Hòa Đào cũng biết, thấy Hòa Đào lắc đầu, gãi đúng chỗ ngứa, nhịn không được lập tức liền bại lộ tâm trạng.
Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt nhét vào ba đồng tiền, sau đó quay đầu nhìn cậu: "Tôi gắp trước cho cậu một con."
Hòa Đào không nghĩ tới Hàn Kiệt sẽ như vậy, trong lòng căng thẳng một chút, không nói gì, nói rồi lại sợ phá vỡ cảnh tượng hiếm có này.
Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Lễ: Ai nha, cũng không biết ai nói là không thích, lại dẫn người ta đi gắp thú bông.
Hàn Kiệt: Cậu câm miệng lại!
Editor: Từ giờ sẽ up mỗi ngày một chương nhé! Mong mọi người bình chọn. (づ ̄3 ̄)づ~