Chương 2: Khó ngửi

Editor: Mít

Beta: Sasaswa

Đôi mắt Tạ Dương rũ xuống, tay đặt trên tay vịn của ghế, không thoải mái mà hừ một tiếng.

Cận Từ đúng là tính tình đại thiếu gia.

Tới muộn cái con khỉ, mẹ Lý không nói chính xác khi nào Cận Từ sẽ đến, Tạ Dương chỉ có thể đoán thời gian ra đón người, thế mà hắn còn dám chê cậu đến muộn?

Tính tình thật tệ, Tạ Dương cậu chưa bao giờ bị tra hỏi như thế!

"Ai, Tiểu Tạ..." nhân viên bảo vệ tiến lên một bước về phía Tạ Dương với bộ dáng "Tôi thật mỏng manh*, đừng nhìn tôi", mắt nhìn Cận Từ, lại lùi về một bước nhỏ, nói "Này... vị này thật sự đã đứng dưới thời tiết chói chang này chờ một lúc lâu......"

*ở đây chỉ sự trong suốt, phủ nhận sự tồn tại của bản thân

Tạ Dương: "......"

Oh, cảm ơn!

Nhưng ông đừng có làm bộ dáng rất sợ Cận Từ được không! Hắn ăn thịt người hay sao!

Tạ Dương dùng ánh mắt "trìu mến" nhìn bảo vệ.

Bảo vệ sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy ánh nắng mặt trời ngoài kia rất thoải mái.

Cận Từ lại bắt chéo tay trước người như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Dương, giữa mày nhăn lại biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn, ngay sau đó liền buông tay ra, đứng lên.

Trước mặt Tạ Dương đột nhiên xuất hiện một mảnh u ám, cậu ngẩng đầu lên nhìn Cận Từ.

"Nhà cậu ở đâu?" Cận Từ hỏi, thanh âm từ tính xen vào đó vài phần lạnh lùng.

Nháy mắt Tạ Dương cảm giác có hơi thở kì lạ ập vào mặt mình, áp chế cậu khiến cậu không thể cử động được.

Tay cậu bất giác cuộn lại, dần dần nắm thành quyền, đây là động tác phòng bị ngày thường của Tạ Dương.

"Cậu đi ra ngoài rồi quẹo trái" Tạ Dương khàn giọng nói, nắm tay không buông lỏng chút nào mà ngược lại ngày càng siết chặt thêm.

Cận Từ liếc nhìn Tạ Dương ngồi ở trước mặt dường như chịu đựng cái gì đó, bình tĩnh lùi về sau một bước, tay cầm chiếc vali bên cạnh, đi ra cửa phòng bảo vệ.

Tạ Dương cảm giác được từ khi Cận Từ lùi lại một bước, hơi thở áp bức bên người đột nhiên biến mất.

Tạ Dương đã nhận ra gì đó, phun nước bọt.

CMN, dùng tin tức tố để áp chế cậu!

**

Hai người một trước một sau đi vào nhà, Tạ Dương nhìn Cận Từ xem đây là nhà mình, tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách dưới lầu, thuận tiện bật TV lên, trong lòng lập tức giận sôi máu.

Cậu lê dép đi đến bên cạnh Cận Từ rồi ngồi xuống, "Cậu làm vậy có quá đáng lắm không, đại thiếu gia?"

"Lấy tin tức tố áp chế người khác?" Bàn tay trắng nõn thon dài của Tạ Dương cầm lấy quả táo đỏ trên bàn trà, nghịch nó ở trong tay.

Quả táo đỏ tươi bị thiếu niên cầm trong lòng bàn tay khiến làn da vốn đã trắng càng thêm một tia bệnh trạng khác thường.

"......" Cận Từ chuyển tầm mắt sang nhìn Tạ Dương, khóe miệng mím lại như một sợi chỉ nhỏ, mấp máy môi định nói gì đó.

Tạ Dương cầm quả táo trong tay, ánh mắt lại lười nhác có mục đích quét về phía tuyến thể sau cổ Cận Từ.

Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Tạ Dương ném quả táo trong tay, một tay chống trên sô pha mềm mại, cả người áp tới gần Cận Từ.

Vừa chạm vào gáy hắn, chóp mũi như nhiễm phải nhiệt độ của mặt trời bên ngoài mà nóng lên, cậu lập tức lùi ra sau.

Cận Từ mới tiếp được quả táo vừa bị Tạ Dương tùy tiện ném đi thì cảm nhận được hơi nóng phả vào tuyến thể sau gáy, còn chưa kịp vươn tay bắt lấy người, người nọ đã lùi về đi.

Đồng thời, khi Tạ Dương rời đi trong nháy mắt ấy Cận Từ đã ngửi được mùi hương ngọt thanh.

Môi của Cận Từ nhấp chặt, hắn ý thức được một thứ gì đó nằm ngoài tầm khống chế.

"Cái loại tin tức tố gì mà khó ngửi vậy?" Tạ Dương sờ mũi, trong đôi mắt thập phần khoái chí lại có chút chán ghét.

Cận Từ khiến cậu không thoải mái! Cậu sẽ cho hắn biết tay!

Không phải Alpha ưu tú sao? Nghe thấy người khác nói tin tức tố của mình khó ngửi, khẳng định sẽ rất khó chịu đúng không?

CMN, lão hổ không ra tay thì tưởng là mèo bệnh à, phải cho hắn biết ở đây cậu mới là đại thiếu gia

Tạ Dương chưa đắc ý được bao lâu liền thấy Cận Từ với ánh mắt âm trầm, vẻ mặt âm u đem quả táo trong tay bóp nát.

Tiếp theo là một mùi rượu mạnh, nhưng bí mật mang theo một chút hương chanh.

Trên trán Tạ Dương chảy mồ hôi, tay chống trên sô pha không khống chế được mà run rẩy, khóe mắt như chịu đựng cái gì đó dần dần đỏ lên.

Ban đầu còn hô hấp nhẹ nhàng, nhưng lúc này chỉ có thể mở miệng thở dồn dập.

Ngón tay Tạ Dương đâm vào da thịt, miệng khép mở cố gắng hít lấy không khí.

Lúc trước cậu chỉ ngửi được một chút vị chanh, còn nghĩ rằng vị chanh như vậy thật thích hợp với người vô cảm và lạnh lùng như Cận Từ.

Nhưng cậu nghĩ sai rồi, không nghĩ tới bộ dáng Cận Từ lãnh đạm cấm dục lại có tin tức tố vị rượu Tequila*, loại rượu mạnh khiến người ta vô thức say mê.

*Tequila phát âm như tê-ki-la, là thứ rượu chưng cất với độ cồn cao truyền thống của Mexico.

Lại bỏ thêm chanh trộn vào, tạo thành rượu địa ngục*.

*Rượu khiến người ta trầm mê đến chết

Khiến du͙© vọиɠ không ngừng sôi trào.

Đệt.

Đôi tay Tạ Dương run rẩy chống trên ghế, một chân gác lên bàn trà, lười biếng mở miệng, "Phải làm đến mức này sao đại thiếu gia? Không phải chỉ nói tin tức tố khó ngửi thôi sao?"

"Này có gì lợi hại chứ......"

"Tạ Dương! Im miệng!" Không biết mẹ Lý trở về từ khi nào, đang đứng ở cửa, bộ dáng nổi giận.

Mà theo âm thanh này, áp chế xung quanh Tạ Dương đột nhiên biến mất.

Ánh mắt Cận Từ cũng không nhìn qua Tạ Dương một chút, hắn cầm khăn giấy trên bàn trà lau tay một cách ung dung, sau đó mới đứng lên, cúi đầu lễ phép chào mẹ Lý, "Chào dì."

Mẹ Lý lập tức thay đổi bộ dáng không còn khó chịu với Tạ Dương ngồi trên sô pha, "Tiểu Từ, ngại quá, đứa nhỏ Tạ Dương này miệng không nói được lời hay, cháu đừng nghe nó!"

"Nó là Beta, làm sao ngửi được mùi tin tức tố? Nó nói bậy đó!" Mẹ Lý trước mặt người ngoài không giữ chút thể diện nào cho Tạ Dương mà ra tay đánh, "Nó ăn no rửng mỡ cả ngày chỉ biết làm bậy. Cháu đừng so đo với nó!"

Cận Từ rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người Tạ Dương, "Beta?"

Tạ Dương đem chân bỏ xuống, trong mắt thể hiện sự mất kiên nhẫn, "Beta thì sao? Anh có ý kiến?"

"Tạ Dương! Nói chuyện đàng hoàng!" mẹ Lý liếc mắt trừng Tạ Dương, "Con có gọi anh không? Con có thể nghe lời hiểu chuyện một chút được không?"

Tạ Dương bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Cận Từ, biểu tình không kiên nhẫn, gọi một tiếng có lệ: "Anh."

Sau đó nhanh chóng quay đầu đi, ánh mắt nhìn lầu hai.

Cậu muốn lên lầu chứ không muốn ở đây nữa.

Ngay khi chân Tạ Dương vừa bước đi, giọng nói trầm thấp mang đầy sự chế nhạo của Cận Từ lọt tai, hắn trả lời Tạ Dương, "Quá yếu."

"......" Đại gia ngươi!

Alpha có gì ghê gớm.

Tạ Dương tức giận đi lên lầu.

"Chút nhớ xuống ăn cơm!" Mẹ Lý không quên nhắc nhở, đầu bếp trong nhà sắp đến rồi.

Tạ Dương không quay đầu lại, cũng lười nhìn mặt Cận Từ, "Không ăn!"

Nói xong lập tức đóng sầm cửa lại ngăn cách với mọi người bên ngoài.

"Dì mang cháu đi xem phòng nhé?" Mẹ Lý nhiệt tình đón tiếp Cận Từ, "Lần đầu tiên tới đây cháu có thể không thích ứng kịp, nhưng không sao, có việc gì cứ nói với dì, dì giúp cháu giải quyết."

"Vâng." Có lẽ khi tới đây, Cận Từ cũng không muốn gặp người khác nên theo chân mẹ Lý lên lầu.

Khi đi ngang qua một cánh cửa gỗ cũ kỹ có vài vết loang lổ, Cận Từ dừng lại một lúc, hắn không hiểu một cánh cửa như vậy làm thế nào có thể tồn tại trong căn nhà sạch sẽ này.

Thấy Cận Từ dừng lại một lúc, mẹ Lý liền giải thích, "Đây là phòng của Tạ Dương, khi còn bé, dì đã dán rất nhiều thứ lên cửa, lúc xé ra thì thành như thế này, nó không muốn đổi nên tùy nó."

Cận Từ gật đầu, không lên tiếng tiếp tục đi, cũng không thèm để ý nữa.

**

"Hô......" Vào phòng, tay Tạ Dương cầm một ống tiêm, thở dài nhẹ nhõm.

Tạ Dương lại gần cửa không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, dựa vào cửa ngồi xuống, mở ống tiêm trong tay.

Tạ Dương dùng tay trái không cầm ống tiêm sờ vào tuyến thể sau gáy, dùng ngón trỏ xác định vị trí, tay phải cầm ống tiêm không chút do dự đâm vào sau cổ, tiếp theo đem thuốc trong ống tiêm bơm vào trong.

"Ưm!"

Ngay sau khi cậu tiêm xong thuốc ức chế đặc hiệu* biến đổi cơ thể thành B, một cơn đau như đang giằng xé trái tim và xé toạc cơ thể lan ra toàn thân, ống tiêm lúc nãy được nắm chặt trực tiếp rơi xuống đất, đôi tay trắng bệch không chút máu.

*đặc hiệu: chỉ có hiệu quả đặc biệt cho một loại duy nhất

Tạ Dương dần dần cuộn người lại, dùng răng cắn chặt quần áo, cơ thể còn run hơn khi ngửi tin tức tố của Cận Từ.

Toàn bộ cơ thể Tạ Dương dán trên sàn nhà, mượn cái lạnh của sàn nhà để xoa dịu cơn đau xé rách da thịt và nhiệt độ trên trán.

Nhịn một chút, nhịn một chút thì tốt thôi......

Nhịn hai mươi phút nữa sẽ tốt thôi......

Tất cả sẽ tốt thôi......

Cơ thể Tạ Dương bắt đầu không ngừng ra mồ hôi, cậu cuộn mình dưới sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt dần mơ hồ, cảm giác đau đớn trên người được giảm bớt, cậu thả lỏng khớp hàm mà bắt đầu thở dốc.

Cả người bủn rủn vô lực, Tạ Dương nhìn chiếc giường bên cạnh, miệng cười khổ.

Thật là phiền, phải nằm dưới sàn nhà cả đêm rồi.

Nhưng rốt cuộc cũng là cậu tự làm tự chịu.

Thuốc ức chế đặc hiệu biến đổi thành B khác với thuốc ức chế thông thường. Nó không chỉ ức chế kì phát tình của omega, mà còn che giấu hoàn toàn tin tức tố trong một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, omega không thể ngửi thấy bất kỳ tin tức tố nào, giống như Beta không có tin tức tố và rất ít bị ảnh hưởng bởi tin tức tố.

Vì là đặc hiệu nên tác dụng phụ vô cùng lớn, giống như bào mòn cơ thể, mỗi lần sử dụng đều có cảm giác đau xé tim.

Cơ bản không thể giảm bớt.

Đau đớn sau hai mươi phút kết thúc, cảm giác vô lực thì không biết khi nào mới chấm dứt.

Đôi khi là nửa giờ, đôi khi cả một đêm, nhưng Tạ Dương nhớ rõ lần đầu tiên sử dụng, cậu chỉ tốn ba phút liền cử động được.

Đây cũng là lý do cậu thấy được cái lợi của loại thuốc ức chế nguy hiểm này.

Cậu có thể phản kháng.

Hôm nay cậu không kiêng nể gì khıêυ khí©h Cận Từ, chính vì dựa vào loại thuốc ức chế này, nhưng cậu quên bản thân đã uống thuốc hai tuần trước, cũng đã quên những gì mẹ Lý nói với cậu, Cận Từ là Alpha ưu tú, tin tức tố của hắn sẽ không thể phản kháng được.

Vì thế cậu tự "hố*" chính mình.

* hố: gài bẫy ai đó

Dẫn đến cậu đột ngột phát tình.

Vừa bước vào phòng, Tạ Dương liền mềm nhũn ra, may mà thuốc ức chế đặc hiệu đủ mạnh để ngăn tin tức tố của cậu phát tán.

Nếu bị mẹ Lý phát hiện, cậu sẽ phải đăng xuất khỏi trái đất mất.

Cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên cuộn lại không nhúc nhích sau cánh cửa, là sự mệt mỏi thân xác sau khi bị cơn đau tra tấn, Tạ Dương chớp đôi mắt mấy cái, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ tấn công mà thϊếp đi.

Trong phòng bật điều hòa, sàn nhà lạnh lẽo.

Thiếu niên ngủ cũng không ngon giấc.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn!

Tạ Dương: Anh, em bị tin tức tố áp chế.

Cận Từ: Anh sẽ đổi mà.